“Ối trời đất ơi, ta không hỏi nữa, không hỏi nữa đâu!” Ngô Tác sợ hãi thật sự, “Ta chỉ tiện miệng hỏi một câu thôi, không cần phản ứng dữ vậy đâu huynh đệ!”
Tần Thư cụp mắt xuống, giọng bình thản, “À, cái đũa này chắc là hỏng rồi. Lúc nãy cậu nói gì? Mì chín rồi phải không? Vậy gọi mọi người tới ăn đi.”
Ngô Tác vội vàng gật đầu lia lịa, không dám hó hé thêm nửa lời, vừa đứng dậy vừa hét lớn gọi ăn cơm.
Mọi người tụm năm tụm ba lại gần, mỗi người múc một chén mì.
Hoắc Viêm và Tư Sầm vẫn chưa động đậy.
Tần Thư đã quen với việc chăm lo cho đội, cũng không nói nhiều, múc luôn hai bát mì, rồi đem một phần cho Hoắc Viêm, một phần cho Tư Sầm.
Hoắc Viêm ngồi một mình có vẻ đang suy nghĩ chuyện gì đó, đến khi Tần Thư đưa mì đến trước mặt mới như sực tỉnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play