Mùa hạ giống như gương mặt của trẻ con, đổi thay bất chợt.
Hơn mười phút trước trời còn nắng chang chang, vậy mà chớp mắt đã mưa rào tầm tã.
Trong sảnh lớn biệt thự xa hoa, mấy thanh niên tầm hai mươi tuổi lục tục chạy vội vào tránh mưa, miệng thì chửi rủa thời tiết thất thường, miệng khác lại cười đùa giễu nhau như mấy con gà ướt sũng vừa rơi tõm vào nồi canh.
“Ai, Dĩ Lan này, cái người… cái người anh trai mới tìm về của cậu đâu? Không ở nhà à?”
Câu hỏi vừa cất lên, đám người đang cười đùa lập tức im lặng. Mắt ai cũng ánh lên vẻ hưng phấn mơ hồ, tràn đầy tò mò và háo hức hóng chuyện.
Lâm Dĩ Lan hơi sững người, ánh mắt quét về phía kẻ hỏi. Trong đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh bị cậu ta đè xuống. Hàng mi dài khẽ run, Dĩ Lan cụp mắt xuống, giọng nhu hòa xen lẫn một chút cô đơn:
“Em cũng không biết anh ấy giờ có ở nhà hay không nữa…”
Cậu ta không nói nhiều, nhưng vẻ mặt và giọng điệu kia lại như thể đã nói hết mọi điều.
“A? Hai người các cậu không phải sống cùng…”
Người nọ chưa nói hết câu đã bị cắt ngang bởi một giọng mắng đầy tức giận:
“Câm miệng! Đang yên đang lành nhắc cái thứ xui xẻo đó làm gì? Muốn phá hỏng không khí hả?”
Người hỏi nghẹn lời, nhưng bị Thẩm Minh Yến trừng cho một cái ánh mắt dữ dằn, đành cười khan hai tiếng rồi ngậm miệng.
Thẩm Minh Yến chẳng buồn quan tâm bọn họ nghĩ gì. Dù sao trong đám này, hắn là người có gia thế địa vị cao nhất, ai cũng muốn nịnh bợ hắn, cần gì để ý đến cảm xúc mấy kẻ này.
Chỉ có Lâm Dĩ Lan là ngoại lệ.
Trong cái vòng này, ai chẳng biết Lâm tam thiếu gia là bảo bối trong lòng Thẩm thiếu. Từ bé đến lớn, hắn cưng chiều như tiểu tức phụ, tuyệt đối không để chịu chút ấm ức nào.
Theo lý mà nói, từ nhỏ sống sung sướng, cha mẹ, anh trai sủng ái, còn có Thẩm đại thiếu gia đứng ra che chở, Dĩ Lan đúng là chẳng phải chịu khổ điều gì.
Nhưng chuyện lại thay đổi chỉ trong nửa tháng trước — Lâm gia bỗng phát hiện đứa con trai út được nâng như chén ngọc thật ra không phải con ruột của mình. Hóa ra năm đó ngoài ý muốn thế nào, chẳng ai điều tra được nữa, chỉ biết con ruột thật sự đã sớm bị lưu lạc bên ngoài, và nay vừa được tìm về.
Con ruột đã về, còn đứa con giả thì vẫn ở lại nhà. Từ cha mẹ, anh em cho đến quản gia, người hầu… thái độ với Dĩ Lan chẳng hề thay đổi. Mà chính điều này lại khiến đứa con ruột mới trở về càng thêm khó xử.
Huống hồ nghe nói vị thiếu gia thật này tính tình thô lỗ quái gở, lời nói hành động đều bất kham, chắc chắn trong lòng cũng ôm đầy căm hận vì những thứ lẽ ra thuộc về mình lại bị Dĩ Lan chiếm bao năm.
Mà Dĩ Lan thì từ bé đến giờ tính tình vốn mềm mỏng ngoan ngoãn, thế này không phải kiểu dễ bị bắt nạt sao?
Nghĩ thế, Thẩm Minh Yến càng thêm đau lòng, tìm đủ cách dẫn Dĩ Lan ra ngoài chơi để dỗ dành. Ai dè hôm nay chẳng những gặp mưa, lại còn dính phải đám vô duyên mở miệng không có mắt.
Thẩm Minh Yến hung hăng lườm tên vừa hỏi, rồi quay sang nhìn Dĩ Lan, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng:
“Dĩ Lan, lau tóc rồi thay quần áo trước đi, cơ thể em yếu, coi chừng cảm lạnh.”
Dĩ Lan khẽ mỉm cười với hắn, nụ cười ngoan ngoãn dịu dàng đến mức suýt nữa khiến tim Thẩm thiếu tan chảy:
“A Yến, anh cũng ướt mưa mà, lên thay đồ cùng em đi, em mượn quần áo của anh trai cho anh mặc.”
Thẩm Minh Yến hiển nhiên rất hưởng thụ sự quan tâm này, liền cười thoải mái.
Đám bạn đi cùng thì ồn ào trêu ghẹo:
“Nha nha nha, chỉ mỗi A Yến được theo hầu thôi đấy? Bọn tôi không phải trúc mã nên không ai thèm quan tâm hả ~”
Dĩ Lan hình như đỏ mặt, vội vàng nói:
“Đâu, sao lại thế được. Em sẽ bảo quản gia chuẩn bị đồ cho mọi người thay, ai cũng phải khô ráo mà.”
“Ai nha, vẫn là nội nhân được đãi ngộ khác hẳn, có Lâm tiểu thiếu gia tự mình quan tâm, chúng tôi đây chỉ là người ngoài, biết điều còn hơn ha ha ha.”
Dĩ Lan khẽ cau mày:
“Đừng nói linh tinh, ai mà người ngoài với người trong. Mọi người đều là bạn bè cả mà.”
Nhìn thì nghiêm túc, nhưng giọng cậu lại mềm mại như đang ngượng ngùng, khiến đám bạn chỉ biết cười ồ hiểu ý.
Thẩm Minh Yến càng thêm đắc ý, nhưng sợ Dĩ Lan thật sự phiền lòng, liền vờ quát:
“Được rồi được rồi, lắm chuyện!”
Nói rồi ôm vai Dĩ Lan, kéo cậu đi lên lầu, để lại đám bạn cười rì rầm theo quản gia đi thay đồ.
Trên đường đi, Thẩm Minh Yến vừa ôm vừa dỗ:
“Đừng bận tâm bọn nó, miệng mồm vậy thôi. Ha ha… Nhưng hồi nhỏ em nói lớn lên sẽ gả cho anh làm vợ mà, bọn nó nói cũng đâu phải sai ha.”
Hắn đang thử dò xét.
Tiếc là Dĩ Lan vẫn giữ nguyên thái độ:
“Anh mà còn lôi chuyện xấu hồi nhỏ của em ra, coi chừng đấy!”
Thẩm Minh Yến thỉnh thoảng cũng thấy chẳng hiểu nổi Dĩ Lan.
Cậu ta rốt cuộc là không hiểu hay cố tình làm bộ không hiểu tình ý của hắn? Hắn nhiều lần ám chỉ, thể hiện sự thân mật, mà Dĩ Lan vẫn như vô tri vô giác, hay thật ra đang lo lắng điều gì?
Hắn nhiều lần muốn vạch trần, lại sợ dọa cậu, làm cậu tổn thương, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác không muốn “làm bẩn” cậu bằng những suy nghĩ trần tục đó.
Nhưng hắn tin Dĩ Lan chắc chắn không phải không có cảm giác gì, nếu không đã chẳng đỏ mặt thẹn thùng mỗi lần bị bạn bè trêu.
Coi như Dĩ Lan còn non, hắn sẵn sàng chờ.
Huống hồ giờ Dĩ Lan ở Lâm gia hẳn cũng đang bất an xấu hổ, là lúc yếu lòng nhất — Thẩm Minh Yến sao nỡ ép cậu.
Hắn đổi giọng:
“Vài hôm nữa qua nhà anh ăn cơm nhé? Lâu rồi em không ghé, mẹ anh còn nhắc em suốt đấy.”
Dĩ Lan rũ mắt, giọng thoáng chút dè dặt:
“Với thân phận của em bây giờ… không tiện lắm đâu…”
Như thể đang tự ti, sợ hãi.
Một Lâm Dĩ Lan vốn được nuông chiều như báu vật, sao giờ lại thành ra thế này? Thẩm Minh Yến thấy đau lòng muốn chết, tay siết chặt vai cậu, giọng trầm xuống:
“Thân phận gì mà không tiện? Em vẫn là Dĩ Lan của anh, là đứa nhỏ mẹ anh thương nhất, đừng nghĩ ngợi linh tinh. Hay có ai nói gì với em? Là cái thứ xui xẻo đó lại lắm mồm à?”
Hắn vừa dứt lời, vừa hay bước lên bậc thang cuối cùng của tầng hai, liền chạm mặt một thiếu niên đang rẽ xuống — chính là “thứ xui xẻo” trong miệng hắn.
Cho dù Thẩm Minh Yến tính tình ngông cuồng, giây phút đó cũng có hơi chột dạ.
Dù sao gia giáo nhà hắn nghiêm khắc, từ lời nói đến hành động đều có chừng mực. Bị bắt gặp nói xấu sau lưng, dù là ai cũng hơi mất mặt.
Nhưng vừa nghĩ đến Dĩ Lan bị ấm ức vì kẻ kia, chút ngượng ngùng trong lòng hắn lập tức biến mất, thậm chí còn thấy mình mắng vậy là còn nhẹ.
Hắn híp mắt, ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng thiếu niên mà thời gian qua nghe đồn đã nhiều nhưng chưa gặp thật.
Nhưng vừa nhìn, hắn hơi khựng lại.
Thiếu niên trước mặt có mái tóc dài màu hồng nhạt bắt mắt, một nửa tóc được buộc hờ sau gáy, phần còn lại buông lơi xuống vai, đuôi tóc hơi xoăn nhẹ.
Thật ra ngoài đời rất hiếm ai dám để màu tóc này, càng khó có người đủ khí chất để “cân” kiểu tóc lẫn màu tóc quái lạ ấy.
Thế mà người này lại làm được.
Bên tai trái lấp lánh hàng khuyên bạc thấp thoáng giữa những sợi tóc, đôi mắt hơi hẹp mang nét hồ ly khẽ cụp, ánh nhìn lười nhác mà xa cách. Từ ánh mắt, mái tóc đến cách trang điểm — tất cả đều xứng đáng với hai chữ: “quái đản.”
Huống hồ, cậu ta sở hữu gương mặt kiêu ngạo rực rỡ — hoàn toàn đối lập với vẻ ngoan ngoãn mềm mại của Lâm Dĩ Lan, mang theo một thứ vẻ đẹp ngông cuồng, sắc bén, đầy sức công kích.