May mà đứa nhỏ không tiếp tục khóc nữa, chỉ là đôi mắt vẫn hoe đỏ, long lanh nước, khóe mắt hồng hồng lại càng khiến người ta xót xa.
Huống chi còn biết chủ động xin lỗi rồi hứa hẹn nữa.
Thẩm Hạc Tuyết làm sao chịu nổi bộ dạng này.
“Ta đâu có cấm em ra ngoài. Muốn đi đâu cũng được, làm gì ta cũng không cản, chỉ cần báo trước một tiếng thôi.”
Nói xong, lại thấy câu này nghe hơi cứng, bèn vội vàng bổ sung: “Không phải quản em, chỉ là lo. Chỉ sợ lúc ta không hay biết lại bị ai bắt nạt, hay gặp nguy hiểm gì đó thôi.”
Tư Sầm rụt rè gật đầu, ngoan ngoãn kéo tay anh: “Sau này đi đâu cũng sẽ nói trước.”
Thẩm Hạc Tuyết khẽ siết tay cậu, dịu giọng khen: “Ngoan. Chưa ăn cơm trưa phải không? Đói lắm rồi nhỉ, ra ăn trước đã nhé?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play