Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn vách trong khoang cứu nạn nứt từng chút một, vì chênh lệch áp suất trong ngoài, cảnh tượng sau đó chẳng khác gì đang hứng một trận siêu bão cấp 12, khoang cứu nạn gần như vỡ nát hoàn toàn trong chớp mắt.
Cả người hắn trôi dạt giữa không gian như một khóm lục bình không gốc rễ, trên người chỉ còn bộ đồ bảo hộ tạm bợ, dưỡng khí cũng sắp cạn, mà đồ này thì không có bảo hiểm va chạm.
Nhưng hắn không hoảng. Phi thuyền với người đều đang ở đây, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa là sẽ được cứu. Hắn hít sâu, bình tĩnh lại, nhìn đồng hồ dưỡng khí chậm rãi giảm dần, đến khi cảm thấy hơi khó thở thì Tần Châu mới tìm thấy hắn.
“Tam gia phong độ vẫn như xưa ha~” – Tần Châu chọt chọt hắn bằng tay cơ giáp, trêu chọc một câu, rồi nhanh chóng nhét hắn vào khoang cứu nạn mới.
Nói hắn cứ như ông già vậy đó.
Chờ khoang ổn định, hắn mới lên tiếng: “Đưa tôi về.”
Tần Châu không nói nhiều, kéo hắn quay đầu chạy, vừa đi vừa rủa: “Cái thằng Thẩm Mạt Diệp đó trốn rồi, má nó…” Nhắc tới thôi là tức điên máu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play