Lúc Kiều Tâm đang uống trà, mấy trưởng lão đều dòm chằm chằm vào cậu. Đại trưởng lão nhìn cậu rất lâu, thấy cậu lễ nghi cử chỉ đâu ra đó, phong thái đoan trang, chỉ tiếc không phải thuần chủng nhân loại.
Kiều Tâm người này, bọn họ từng điều tra rồi. Hồi nhỏ cả nhà cậu đều không có hộ khẩu, ba tuổi bị bọn buôn người b·ắt cóc, sau đó được cứu ra, chuyển vào viện phúc lợi, rồi được nhà họ Kiều nhận nuôi. Vì không muốn đổi họ, trên giấy tờ vẫn ghi là “Tề Tâm”, nhưng mọi người bên ngoài đều gọi là Kiều Tâm.
Hiện tại, chỉ cần còn một chút não thôi thì ai cũng đoán ra người mà gia chủ đang bao nuôi chính là Nhị thiếu nhà họ Kiều – Kiều Tâm.
Đại trưởng lão lại quét mắt nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân, nhưng mấy chuyện sâu hơn thì họ không điều tra, liên quan tới viện nghiên cứu mà, nghĩ cũng không tiện hỏi.
Kiều Tâm nhấp mấy ngụm trà, rồi buông ly xuống nhìn về phía họ. Mấy ông trưởng lão này mỗi người đều ít nhất một trăm năm mươi tuổi, vậy mà từ ánh mắt tới sắc mặt đều thấy khí thế còn sung lắm.
Cậu khẽ cười, chờ bọn họ lên tiếng.
Mấy trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng đại trưởng lão vuốt râu hỏi trước:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT