A Đồng bị một mùi hôi tanh nồng nặc đánh thức.

Hôm qua chạng vạng vừa đến Chiêu Thành, các tân binh lập tức bị phân về các đại doanh. A Đồng vóc dáng nhỏ bé, mấy quân sĩ cũng thương tình, đưa hắn về Truy Trọng Doanh, giao cho chút việc vặt như bếp núc, chăm ngựa, dễ dàng nhàn nhã, không cần ra chiến trường liều mạng.

Trong quân có lệ, năm người một tổ, năm tổ hợp thành một hai, năm hai thành một tốt, binh lính ăn ngủ sinh hoạt đều gắn bó sát cánh bên nhau.

A Đồng còn đang mơ mơ màng màng thì đã bị Hỏa Trường của nhóm mình kéo về doanh trướng, bảo hôm nay nghỉ một đêm, mai bắt đầu huấn luyện chính thức.

Doanh đóng trong thành nên quân trướng làm khá chắc chắn, khung gỗ dày, ngoài phủ vải dày chắn mưa, trên nóc còn lợp cả ngói lợp.

Chỉ là một cái trướng mà có ba tổ cùng ở, ngày ngày luyện võ, cưỡi ngựa bắn cung, làm việc nặng, toàn thân mồ hôi như tắm. Lại toàn là đàn ông, phần lớn không thích tắm rửa, huống chi suốt năm đóng quân, chẳng có trò tiêu khiển gì, đêm đến lại hay tự mình giải khuây, xong xuôi tiện tay vung ra một phát, ném đâu thì ném.

Hơn nữa, đêm về doanh, vừa cởi giày tất quần lót ra, cái mùi kia—thật khiến người ta kinh hoàng!

Mà A Đồng thì trời sinh mũi rất thính, vừa bước vào doanh trướng, đám mùi khó ngửi kia đã như trăm sông đổ về một mũi, suýt chút nữa khiến hắn ngã lăn ra.

Thiếu niên cứng đầu, lập tức đưa tay bịt mũi, mặt nhăn nhó quay sang Hỏa Trường bên cạnh:
“Hỏa Trường! Thối quá đi! Trong này có thịt thối sao?”

Ở Đông Sơn trước kia, mỗi ngày a nạp hắn đều dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, trong phòng còn thường cắm hoa, A Đồng chưa từng gặp phải mùi nào kinh khủng như vậy.

Chưa kịp để Hỏa Trường đáp lời, trong trướng đã có mấy gã hán tử ha ha trêu chọc:
“Thịt thối thì không có, nhưng người thối thì có đấy, ha ha ha!”
“Đây gọi là mùi nam nhân! Tiểu tử chưa mọc lông như ngươi hiểu gì!”
“Lão Trương, đây là hỏa* mới của các ngươi? Nhìn khá xinh xắn đấy!”

(*Hỏa: nhóm, đội)

Hỏa Trường gật đầu, giơ tay xoa xoa đầu A Đồng, rồi chỉ hắn và thiếu niên bên cạnh đang cúi người hành lễ:
“Các huynh đệ, đội chúng ta có hai tân binh, sau này ở cùng một trướng, mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

Sau đó quay lại nói với hai người:
“Lại đây, chào các vị ca ca đi.”
Hai người vội vàng hành lễ, miệng gọi tiếng “Ca ca” ngoan ngoãn.

Một đại hán trần trụi nửa cánh tay vẫy tay:
“Vào trướng tự tìm chỗ mà ngủ, lát nữa đến giờ giới nghiêm, ngoài tuần tra thì không được tự ý ra ngoài. Hôm nay bọn ta trực ban, lão Trương, ngươi đưa hai gà con đi làm quen doanh địa đi.”

Lão Trương vâng dạ, dẫn hai người về phía góc quân trướng thông thoáng nhất, mùi bớt ngột ngạt.

“Hồi nãy nói chuyện với bọn ta là Tốt Trường*, lần sau thấy nhớ chào hỏi. Thấy ai mặc giáp thì phải gọi một tiếng tướng quân đấy.”

(*Tốt Trường: chỉ huy nhóm lính)

A Đồng ngoan ngoãn gật đầu, rồi cùng thiếu niên kia—tên gọi Liễu Hồng Phi—trải chiếu đệm được phát mới. Tân binh chạy đường dài, mệt mỏi rã rời, ngay cả A Đồng cũng thiếp đi rất nhanh, vùi đầu trong chăn ngủ ngon lành.

Nhưng nửa đêm, Tốt Trường trở về doanh trướng, vừa cởi giày tất, cái mùi kia liền xuyên thẳng qua lớp chăn bông, lượn lờ từng làn vào tận mũi A Đồng.

Liễu Hồng Phi thì ngủ say như chết, nhưng trong mơ lại cảm thấy có người chọt chọt vào mặt, hé mắt ra thì giật bắn người—một cái bóng đen đang ngồi xổm trên đầu giường, hai con mắt lập lòe phát sáng, như con sói vậy!

Nhìn kỹ mới thở phào:
“A, thì ra là ân công, hù chết ta rồi! Sao ngươi chưa ngủ?”

A Đồng chống đầu than thở:
“Bị cái gọi là mùi nam nhân đánh thức……”

Bầu trời tờ mờ sáng, Liễu Hồng Phi nhìn quanh đám người trong trướng đang ngáy như sấm, lại loay hoay một hồi, A Đồng ngơ ngác hỏi:
“Chim nhỏ, ngươi làm gì vậy?”

Chỉ thấy thư sinh lấy từ bao hành lý ra một con dao cắt thịt cùn, ghé xuống bên giường A Đồng, trợn mắt nghiến răng ra sức rạch lớp vải chắn mưa của doanh trướng.

“Ta cắt cho ngươi một cái lỗ, ân công thò đầu ra ngoài mà thở! Không phải tốt sao!”

A Đồng bừng tỉnh, “Ai nha, đúng thật!”

“Ngươi giỏi quá!”

Liễu Hồng Phi nghe vậy đỏ mặt, ngượng ngùng ra sức cắt mạnh hơn.

Chỉ là dao cùn, vải dai, thư sinh chân tay yếu ớt, loay hoay mãi cũng không rạch nổi. A Đồng cảm thấy sắp bị ngạt chết trong cái mùi “nam nhân vị”, chịu hết nổi, bèn ghé sát lại nói một câu:

“Để ta!”

Thư sinh còn chưa hiểu gì, đã thấy tiểu ân công của mình giơ tay quét một phát, “Vèo”—đâm xuyên quân trướng, cái lỗ vừa to vừa nhanh, đầu A Đồng lập tức thò ra hít sâu một hơi!

Đang khoan khoái thở dốc thì vừa ngẩng đầu, liền thấy ngay sát mép trướng, một vị tướng quân mặt đen đang dắt ngựa đi tới.

Một thấp một cao, hai người bốn mắt nhìn nhau……

Thiếu niên muốn rụt đầu về thì đã muộn, đành phải nằm im, xong lại nghĩ đến lời Hỏa Trường dặn: mặc giáp là tướng quân, phải chào hỏi, bèn chớp mắt một cái, lễ phép cất lời:

“Cái kia… tướng quân hảo.”

“……”

Liễu Hồng Phi trong trướng vội hỏi:
“Sao vậy? Sao vậy?”
A Đồng nhìn vị tướng mặt đen như thấy quỷ, xoay người bỏ đi, mới rụt đầu vào đáp:
“Không sao, đi rồi!”

Liễu Hồng Phi nhẹ nhàng thở ra. Nghe A Đồng gọi tướng quân, hắn lập tức ngồi dậy, cảm khái mãi không thôi. Hắn vào Truy Trọng Doanh đến giờ, vẫn chưa từng thấy nhân vật truyền thuyết như Trấn Quốc tướng quân, thật sự ngưỡng mộ khôn cùng.

Mà tại sao hắn lại bị phân ở cùng A Đồng? Theo lời hắn thì:
“Các tướng sĩ chắc thấy tiểu sinh ta yếu ớt, dao thương cũng xách không nổi, đúng là xấu hổ chết mất!”

Mà thực tế chứng minh—hắn quả thật không xách nổi.

Sáng hôm sau, tân binh và cựu binh cùng huấn luyện. A Đồng mặc một bộ giáp da rộng thùng thình, nhưng vẫn xoay người linh hoạt. Liễu Hồng Phi bên cạnh thì bị phát cho một cây thương dài—thương cán nặng nề, mũi thương bằng tinh thiết, sắc bén khó lường.

Thư sinh muốn học A Đồng cho oai, vừa giơ lên đã loạng choạng suýt bay theo cây thương! Không thể thu tay lại nổi.

Mắt thấy mũi thương của thư sinh sắp đâm trúng lính phía trước, A Đồng lập tức ném cây thương trong tay ra, “leng keng” một tiếng, đánh trúng thương của thư sinh, chặn lại thế lao tới.

Hàng đầu binh lính nghe tiếng quay đầu lại, mắng cho Liễu Hồng Phi một trận, rồi đích thân mang đến cho hắn một món vũ khí mới—một con dao găm nhỏ.

Thư sinh có lỗi trước, không dám than nửa lời, chỉ cúi đầu buồn bã, nắm lấy dao găm múa loạn “hô hô” một hồi. A Đồng nhìn thấy thì liên tục gật đầu: cái này tốt, cái này vừa sức!

Chớp mắt đã tới giờ cơm trưa, năm người một tổ, tổ của A Đồng gồm hai tân binh là hắn và Liễu Hồng Phi, thêm Hỏa Trường và hai gã hán tử chính là hai người tối qua từng cười nhạo hắn chưa mọc lông.

Nhưng đến lúc phát cơm, hai gã hán tử kia vẫn không quên hai đồng bạn mới trong hỏa của mình—một kẻ là thư sinh vai gầy yếu ớt, một kẻ là A Đồng nhỏ người mặc áo giáp da, vẻ mặt uất ức. Cả hai bị kéo xềnh xệch chạy như bay về phía điểm cơm.

“Còn không mau lên! Chậm chút là ngay cả canh cũng không còn!”

Thư sinh bị xách đi la oai oái:
“Hảo hán, hảo hán! Nhẹ tay chút! Bát cơm của ta còn chưa lấy đâu!”

Một gã hán tử tiện tay vỗ một cái vào gáy thư sinh:
“Ta kêu là Chờ Phú, đệ đệ ta là Chờ Quý. Sau nhớ kỹ gọi tên cho đàng hoàng. Bát cơm của tụi ta sớm đã lấy xong để một bên, chỉ quên nói với các ngươi.”

Ngay lúc đó, chỉ thấy A Đồng đang bị Chờ Quý lôi chạy bỗng lên tiếng, nhanh tay móc từ trong quần ra một cái chén sứ nhẹ, nhe răng cười đến mức hai mắt cong lại như trăng lưỡi liềm.

“Ta có đây! Còn lớn nữa!”

Chờ Phú, Chờ Quý thấy vậy thì cười ha ha, nghĩ bụng tiểu huynh đệ này thích nghi cũng nhanh đấy! Ngay cả chén cũng có thể nhét trong… quần.

Nhưng Liễu Hồng Phi thì hiểu rõ—đi cùng nhau bao lâu, thư sinh một hai đòi giặt giũ y phục cho ân công, mới phát hiện ra bên trong quần A Đồng bị rách một lỗ to, cả cái quần cũng kiểu dáng kỳ lạ, rộng thùng thình như váy, ống quần phấp phới khi đi lại, vô cùng bắt mắt.

Hắn từng thấy thiếu niên lôi ra từ trong quần nào đá đánh lửa, túi nước, lược gỗ chải tóc, còn có dây buộc tóc làm bằng da thú quý giá…

Thật ra, từ nhỏ A Đồng đã thích giấu đồ bằng cái đuôi linh hoạt như đuôi sói của mình, mà khi đó A Nạp Lâm Thủy thật sự hết cách, đành phải may cho hắn những chiếc quần có túi thật to, kiểu dáng rộng rãi để tiện cho cái đuôi cử động thoải mái.

Giờ đây dù cái đuôi đã biến mất, nhưng thói quen vẫn còn.

Thành ra lúc này thấy A Đồng móc ra cái chén, Liễu Hồng Phi cũng chẳng lấy làm lạ, chỉ là lúc bị Chờ Phú xách cao khỏi mặt đất, vẫn không quên quay đầu giơ ngón cái với A Đồng:

Ân công thật thông minh!

Ba người tới điểm cơm sớm, lãnh được mỗi người hai ba cái màn thầu to, lại thêm đầy một bát lớn đồ ăn, lúc rời đi còn được chia thêm hai chiếc cánh gà. Năm người chọn chỗ khuất gió bên chân tường, ngồi quây lại ăn uống ngon lành.

Cơm lính trong quân cũng không đến nỗi khó nuốt, thậm chí còn có thể gọi là ngon, đặc biệt là món tương gà, vừa thơm vừa béo, sắc hương vị đều đủ!

A Đồng không hiểu chuyện quân sự, chỉ nghĩ là bữa cơm trưa được chuẩn bị chu đáo, còn Liễu Hồng Phi thì thấy lạ, ăn được một lúc liền ngẩng đầu hỏi Hỏa Trường:

“Hỏa Trường, cơm trưa trong doanh lúc nào cũng thế này sao? Như vậy chắc tốn kém lắm?”

Hỏa Trường đang bẻ miếng gà, bốn cái đùi to đã được chia đều cho mấy tiểu tử trong nhóm, vừa ăn vừa đáp:
“Ngày thường đừng nói đến thịt, được ăn no đã là không tệ rồi. Nhưng từ khi Trấn Quốc tướng quân tới—”
Nói đến đây, Hỏa Trường còn nghiêm trang chắp tay kính cẩn.

“Từ khi tướng quân đến Chiêu Thành, một thương chém đứt đường làm ăn riêng của thủ thành quan—chính là đệ đệ của Hoàng hậu, cậu em vợ của hoàng thượng! Một nhát chém đầu, treo lên tường thành, cho dân xem ba ngày liền!”

Liễu Hồng Phi nghe mà máu sôi sùng sục, cảm thấy lần này đi lính thật không uổng phí cuộc đời. A Đồng lại ngẩng đầu, chu môi hỏi:
“Cắt đầu có thể đổi được gà ăn sao?”

Chờ Phú cười lớn:
“Đầu thì không đổi được gà, nhưng cậu em vợ tham lam thì đổi được gà!”

Hỏa Trường tiếp lời:
“Tướng quân chỉnh đốn từ trên xuống dưới, của cải chiếm giữ riêng đều mang ra, chia thêm cơm cho anh em trong quân! Món tương gà này ấy à, đầu bếp Thái Hòa Lâu đích thân làm đấy!”

Mọi người ai nấy đều lộ vẻ tự hào, chỉ có A Đồng gật đầu, ghi tạc trong lòng:

Gà của tướng quân, thật ngon.

Trong đại doanh Chiêu Thành, tuần doanh Hình Võ—vị tướng mặt đen—vừa giao ca trở về, khác hẳn vẻ sát khí thường ngày, trên mặt thậm chí còn hiện lên một nụ cười.

Tông Sóc đang cúi đầu xem quân đồ, ngẩng lên liền thấy gương mặt đen như đá mài của phó tướng hiện ra một hàm răng trắng sáng rực.

Đứng bên là đội trưởng kỵ vệ lạnh lùng cũng không nhịn được mà phun tào:
“Cười cái gì vậy, trời rớt tức phụ xuống à?”

Mặt đen Hình Võ cười ha ha, vung tay múa chân kể lại chuyện vừa gặp, giọng to như sấm.

Thế là toàn đại doanh đều biết—có một tiểu binh cực kỳ tuấn tú, nửa đêm mất ngủ, tự tay móc thủng quân trướng, thò đầu ra hứng gió.

Bị bắt gặp cũng không sợ hãi, ngược lại còn bình tĩnh chào hỏi “Diêm Vương mặt đen”, rồi lại tiếp tục hít thở không khí…

Những ngày sau đó, A Đồng càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ. Mỗi lần nửa đêm thay ca, hắn đều nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa dạo tới dạo lui, mà mỗi đêm là một vị tướng mặc giáp khác nhau, ai nấy đều ghé đến bên trướng hắn, lặng lẽ nhìn cái đầu thò ra ngoài.

Đợi hắn vừa mở mắt chào hỏi xong, người kia liền khẽ cười, rút lui.

“?”

A Đồng không hiểu nổi…

Tác giả có lời muốn nói:
A Đồng: Bọn họ… đều bị bệnh hết rồi…
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play