Chương 8: Không phải Beta.
Editor: HThanh.
Chuyện đã đến nước này, Reed đành phải cứng họng đồng ý yêu cầu của Nguyên Việt.
Dưới cái nhìn nửa cười nửa không nhưng thực chất đầy sắc bén của Nhiếp Huân Ngôn, ông ta đã quyết định thời gian và địa điểm công khai xin lỗi là vào buổi chào cờ toàn trường sáng thứ Hai tuần sau.
Với kết quả này, cậu vô cùng hài lòng, hài lòng một cách bất ngờ.
Buổi chào cờ thứ Hai có mặt toàn bộ học sinh trong trường, không có thời gian và địa điểm nào thích hợp hơn thế.
Đám đông chứng kiến cảnh tượng lịch sử này cuối cùng cũng dần giải tán dưới sự thúc giục của Reed.
Ông đi cùng Nhiếp Huân Ngôn rời khỏi nhà ăn.
Bridges cũng chuẩn bị rời đi, đầu óc hắn lúc này vẫn còn hơi hỗn loạn, nhưng lại bị Nguyên Việt gọi lại.
"Bạn học Bridges, anh vừa làm đổ thức ăn của tôi, chẳng lẽ không nên đền cho tôi một phần khác sao?"
Nguyên Việt đứng yên đó nhìn hắn.
"Cậu đừng được voi đòi tiên!"
Ross tức giận nhỏ giọng đe dọa.
Nhưng hắn lại không nói hai lời, lập tức gọi thêm một phần cơm cho cậu, y hệt phần vừa bị hắn làm đổ, cũng là món thịt xào sợi.
Cậu nhận lấy thức ăn, nở nụ cười với hắn.
"Bạn học Bridges đừng quên lời cược của chúng ta vào thứ Hai tuần sau nhé."
Rồi cậu bưng khay cơm đi xa.
Tonybee và Ross vội vàng lao tới giữ lấy Bridges rồi kéo hắn đi.
Họ bây giờ gần như phải nghi ngờ Nguyên Việt đã bị yêu quái nhập vào, từ cái ngày học thực chiến ấy.
Phản ứng của hắn khi đối mặt với cậu ngày càng bất thường.
Ban đầu hôm nay là đến để tìm chuyện, kết quả lại rước họa lớn, họ không dám tưởng tượng hắn về nhà sẽ bị bố hắn "lột da" như thế nào.
Tonybee và Ross giữ Bridges nhanh chóng đi ra ngoài, như thể sợ hắn lại lên cơn điên mà quay lại tìm cậu.
Họ đi quá nhanh, nhìn thấy sắp đuổi kịp nhóm Reed và Nhiếp Huân Ngôn phía trước, lại vội vàng giảm tốc độ.
"Bridges, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy, cậu phát điên gì ở đây thế? Cậu thật sự sẽ xin lỗi đám Beta đó vào thứ Hai tuần sau à, về nhà bố cậu sẽ lột da cậu đó!"
Tonybee vừa giữ hắn đi về phía trước, vừa lải nhải bên tai hắn.
Trước đây, mỗi khi nghe ai đó nhắc đến bố mình, Bridges thường nhảy dựng lên, nhưng hôm nay hắn lại như không nghe thấy gì, ngược lại còn hỏi Tonybee.
"Cậu có biết Omega nào có mùi pheromone vị đào trắng, hình như còn pha chút hương trà không?"
Dù hắn đang nói chuyện với Tonybee và Ross, nhưng họ ở quá gần Nhiếp Huân Ngôn và Reed phía trước.
Ngay khi hắn vừa hỏi xong, hắn thấy Nhiếp Huân Ngôn đang đi phía trước đột nhiên quay lại nhìn hắn một cái, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Tuy nhiên, anh không nói gì, rồi lại quay đi.
Reed vẫn đang cố gắng nói chuyện cười đùa với Nhiếp Huân Ngôn, muốn anh không chấp nhặt chuyện hôm nay, nên ông ta không để ý đến lời của Bridges.
Hắn và mấy người kia bị ánh mắt của anh nhìn một cái mà rùng mình, những lời muốn nói đều đến cửa miệng nhưng không nói ra được.
May mắn thay, anh chỉ nhìn một cái chứ không có động thái gì khác, họ cũng không biết mình lại chọc giận vị Thượng tướng này bằng cách nào.
Đi đến đây họ không còn đi cùng đường với nhóm của Nhiếp Huân Ngôn nữa, Tonybee đợi họ đi xa rồi mới mở miệng.
"Người nhà họ Nhiếp khí chất thật mạnh, vừa rồi anh ta quay đầu nhìn chúng ta một cái, tôi cứ tưởng mình phạm lỗi gì rồi." Tonybee vẫn còn sợ hãi.
"Ê, Bridges, vừa nãy tự nhiên cậu hỏi Omega mùi pheromone đào trắng làm gì thế?"
Ban đầu, câu ‘chẳng lẽ vừa nãy các cậu không ngửi thấy mùi pheromone Omega giống mùi ô long đào trắng sao’ đã đến cửa miệng Bridges, nhưng hắn vẫn không hỏi ra.
Bản thân hắn cũng không biết tại sao, có lẽ là vì mới phát hiện một bí mật mà hắn chỉ muốn mình biết, không muốn chia sẻ với người khác.
"Không có gì, tôi tiện miệng hỏi vậy thôi."
Hắn lấp liếm chuyện này, Tonybee và mấy người kia dù gặng hỏi cũng không moi thêm được gì từ miệng hắn.
Bridges nghĩ, chuyện này hắn phải tự mình xác nhận trước đã.
Ở một bên khác, Reed vẫn đang khổ sở đi cùng Nhiếp Huân Ngôn tham quan cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình, kết thúc một buổi sáng bi thảm.
Anh cuối cùng cũng được rảnh rỗi, ngồi xuống trong văn phòng mà ông ta đã sắp xếp cho anh.
Vừa nãy nghe thấy thằng nhóc nhà Clive hỏi về pheromone Omega mùi đào trắng, thần kinh của anh lập tức căng thẳng.
Bởi vì anh nhớ lại mùi đào cũng lảng vảng quanh mũi mình trong đêm hôm đó khi còn lơ mơ, nhưng anh không chắc chắn.
Đêm hôm đó sau khi rời khỏi Học viện Quân sự Barten, anh đã gặp mặt những người do gia đình phái đến đón.
Mấy ngày nay anh bận rộn xử lý chuyện bị truy sát hôm đó cũng như những việc lặt vặt liên quan đến việc đến Học viện Quân sự Barten làm giáo quan.
Khi bận rộn, anh đã không để ý đi điều tra về Omega đêm hôm đó.
Anh cũng không muốn làm lớn chuyện, dù sao Omega kia dường như biết tình trạng thú hóa của anh, và pheromone của người đó hình như cũng có thể làm giảm rối loạn pheromone của anh.
Nếu tìm người một cách rầm rộ, lỡ thông tin bị lộ thì sẽ khó giải quyết.
Nhưng vừa nghe lời thằng nhóc nhà Clive, anh cảm thấy phạm vi tìm kiếm của mình có lẽ có thể thu hẹp lại rồi.
Bridges cũng đang tìm một Omega có pheromone mùi đào trắng.
Nhiếp Huân Ngôn ngả người vào chiếc ghế văn phòng thoải mái, đôi chân dài vắt ngang bàn làm việc, tay vẫn đang nghịch một mảnh vỡ màu đỏ nhỏ, là mảnh vỡ của chiếc đồng hồ báo thức hình quả táo nhỏ mà anh đã bóp nát đêm hôm đó.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào một điểm hư không, trông người vẫn ở đây, nhưng suy nghĩ đã bay xa.
Omega bí ẩn này rốt cuộc là ai?
Phong cách của Học viện Quân sự Barten trông vẫn y nguyên, chẳng có gì thay đổi cả.
Nghĩ lại cũng đúng, Reed vẫn ngồi yên vị trong văn phòng của mình, thì có gì thay đổi được chứ?
Nhóm người của đảng Hổ không thể nhân cơ hội này giành được vị trí tổng chỉ huy tiền tuyến, kế hoạch ám sát anh ở Thủ đô cũng thất bại, bước tiếp theo có lẽ lại bày trò ở tiền tuyến.
Đám quái vật ngoài không gian ghê tởm đầy xúc tu gần đây dường như không có động tĩnh lớn, chủ yếu là đối đầu với binh lính tiền tuyến.
Beta nhỏ bé bị Bridges bắt nạt hôm nay trông rất thú vị, buổi chào cờ sáng thứ Hai tuần sau chắc chắn sẽ rất hấp dẫn….
Kể từ khi tốt nghiệp và ra tiền tuyến, Nhiếp Huân Ngôn hiếm khi có lúc nào thư giãn thoải mái như vậy, cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ về những vấn đề ngoài chiến đấu.
Hầu hết thời gian anh giống như một cỗ máy chiến đấu có độ chính xác cao.
Hôm nay cuối cùng cũng quan tâm đến những vấn đề khác, không ngờ suy nghĩ lại không kiểm soát được, cứ thế lan man, nghĩ hết mọi chuyện lộn xộn.
Chuyện xảy ra tại nhà hàng số 3 vào buổi sáng nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Lần này, nó hoàn toàn không liên quan gì đến Nguyên Việt mà là do những kẻ hóng hớt, muốn xem kịch hay lan truyền ra.
Vì vậy trong chốc lát, chuyện Bridges - tên "đầu gấu" năm nhất xuất thân từ gia tộc Clive, không chỉ bị một Beta đánh mà còn bị nghi ngờ có phản ứng ở nơi công cộng với Beta đó, gần như trở thành đề tài bàn tán sau bữa ăn của tất cả học sinh trong Học viện Quân sự Barten.
Ai nấy đều chờ xem Bridges công khai xin lỗi những Beta mà hắn từng bắt nạt vào sáng thứ Hai tuần sau.
Tuy nhiên, Nguyên Việt không quan tâm đến những chuyện đó.
Sau khi ăn xong, cậu cảm thấy dạ dày không thoải mái, chính là chỗ bị hắn đấm một cú lúc nãy.
Vì vậy, cậu đã đến bệnh viện của trường để kiểm tra, không ngờ cậu gặp lại người Alpha đó.
Cậu còn chưa kịp điều tra thân phận của người đó thì đã lại gặp mặt.
Khi Nguyên Việt bước vào sảnh bệnh viện trường, cậu thấy Nhiếp Huân Ngôn đang đứng trước quầy tiếp tân không biết đang hỏi gì.
Sảnh bệnh viện trường chủ yếu là các y tá và nhân viên liên quan khác đi lại, do đó đa số là Omega.
Nhiếp Huân Ngôn, một Alpha cao lớn, chân dài đứng ở đó thực sự rất nổi bật.
Cậu vừa đi tới đã nghe thấy người Alpha đó dùng giọng trầm thấp hỏi các y tá của bệnh viện trường trong hai ngày qua có gặp trường hợp khẩn cấp nào không.
Nguyên Việt vẫn đang suy nghĩ người này hỏi chuyện đó làm gì, thì một nữ y tá khác ở quầy tiếp tân đột nhiên nhìn thấy cậu.
"Ê? Bạn học này cuối cùng cũng đến rồi, hai tấm ga trải giường cậu mượn lần trước ở chỗ tôi vẫn chưa trả nhé. Lúc đó hơi bận, chưa kịp hỏi cậu mượn hai tấm ga trải giường làm gì vậy?"
Gần như ngay lập tức, cậu cảm nhận được ánh mắt của người Alpha đó đột nhiên chiếu thẳng vào mình, ánh mắt đó khiến cậu có cảm giác như bị gai đâm sau lưng.
Cũng chính vào khoảnh khắc này, Nguyên Việt đột nhiên hiểu ra người Alpha đó vừa nãy đang hỏi gì, anh ta chắc hẳn đã phát hiện hai tấm ga trải giường được dùng cho anh ta lúc đó là của bệnh viện trường, anh ta đang tìm mình.
Theo lẽ thường, Nguyên Việt là ân nhân của Nhiếp Huân Ngôn, cậu hoàn toàn có thể đường hoàng thừa nhận.
Nhưng đêm mưa hôm đó anh ta bị truy sát, hôm nay lại để Reed đích thân đi cùng tham quan trường, cộng thêm ánh mắt anh ta đang nhìn mình bây giờ, tất cả những điều này liên kết lại khiến cậu vô cùng bất an.
Trực giác mách bảo cậu rằng người này có lẽ không phải tìm mình để báo ơn, cậu có thể đã cứu phải một rắc rối lớn.
"Bạn cùng phòng của em tối đó say quá, nôn đầy giường còn bị ngã một cú. Lúc đó quá muộn không tìm thấy ga trải giường dự phòng, em tiện tay mượn chị hai tấm. Nhưng hai hôm nay bận quá chưa kịp trả, em sẽ mang đến vào ngày mai. Em xin lỗi, chị ạ."
Nguyên Việt nói dối không cần suy nghĩ, mở miệng là nói luôn.
"Radar" nguy hiểm của cậu đang réo lên điên cuồng, cảnh báo cậu không được để lộ thân phận trước mặt người Alpha này.
Đồng thời, nói dối cũng không quên nói ngọt với cô y tá.
"Được rồi, cậu tên Nguyên Việt đúng không? Tôi biết tại sao hai hôm nay cậu bận không để ý rồi."
Cô y tá nở nụ cười hiểu ý, rõ ràng những lời vừa nãy chỉ là muốn trêu chọc cậu.
"Cậu đến kiểm tra sức khỏe đúng không, bụng không khỏe à?"
Ngay khi thấy thái độ của cô y tá, cậu biết rằng chuyện xảy ra ở nhà hàng số 3 đã lan đến bệnh viện trường.
Cô y tá này thậm chí còn biết chi tiết việc cậu bị Bridges đấm vào bụng, điều đó cho thấy những người ở nhà hàng lúc đó thực sự đã rất tỉ mỉ, truyền tải mọi chi tiết của tình huống.
"Được rồi, cậu lên tầng hai tìm bác sĩ Tống để kiểm tra nhé."
Nguyên Việt gật đầu thừa nhận mình bị đau bụng, cô y tá liền bảo cậu lên tầng hai.
Cậu cố gắng không để ý đến Nhiếp Huân Ngôn ở bên cạnh, mặc dù người này từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn mình, cho đến khi cậu bước về phía cầu thang vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đó dán chặt vào lưng mình.
"Thưa giáo quan, ngài còn có câu hỏi nào không?"
Lời nhắc nhở nhẹ nhàng của y tá bên cạnh khiến ánh mắt Nhiếp Huân Ngôn thu lại.
Anh quay sang nhìn cô y tá vừa nói chuyện với Nguyên Việt, nhẹ giọng hỏi.
"Bạn học kia mượn ga trải giường lúc nào vậy?"
"Khoảng bốn, năm đêm trước, gần mười giờ tối. À đúng rồi, đêm đó trời mưa rất to, cậu ấy đến lúc trời vừa tạnh mưa không lâu. Cậu ấy thuê một thiết bị trị liệu và mượn hai tấm ga trải giường."
Anh đã đăng ký khi đến bệnh viện trường hỏi thăm tình hình, hai cô y tá ở quầy tiếp tân đều biết anh là giáo quan của trường, nên cũng không giấu giếm gì.
Nhiếp Huân Ngôn nhướng mày, tỏ vẻ đã biết.
Trước khi đi, anh đặt một tấm thẻ bạc lên bàn.
"Nếu bạn học kia đến trả ga trải giường, làm ơn báo cho tôi một tiếng, xin cảm ơn."
Rồi anh sải bước rời khỏi sảnh bệnh viện trường.
Hai cô y tá cầm tấm thẻ bạc lên xem, hóa ra là một tấm danh thiếp.
Nhưng trên đó chỉ viết tên "Nhiếp Huân Ngôn", bên dưới là một dãy số liên lạc, không có chức vụ hay giới thiệu thân phận, như thể hoàn toàn không sợ người khác không biết anh là ai.
Sao lại trùng hợp thế?
Thời gian Beta kia đến mượn ga trải giường lại khớp đúng lúc.
Nếu không phải người đó là một Beta, anh đã trực tiếp kết luận đó chính là người đã cứu mình đêm hôm đó.
Bước chân định quay về văn phòng của Nhiếp Huân Ngôn dừng lại.
Chẳng lẽ đêm hôm đó không chỉ có một người, mà là một Beta và một Omega có pheromone mùi đào trắng? Họ ở đó làm gì? Lén lút hẹn hò sao?
Vậy thì quả là chọn địa điểm quá đặc biệt.
Nhưng nếu là một cặp đôi, Beta đó sẽ không nỡ để Omega không biết có tồn tại hay không kia dùng pheromone an ủi mình.
Lúc này, lời nói của Bridges đột nhiên lại hiện lên trong đầu anh.
‘Cậu có biết Omega nào có pheromone mùi đào trắng, hình như còn pha chút hương trà không?’
Không đúng, còn một khả năng khác, người vừa rồi không phải là Beta, mà là một Omega.