Chương 7: Phản ứng.

Editor: HThanh.           

Quay ngược thời gian vài giây trước.

Về phía Nguyên Việt, nhìn thấy động tác của Bridges dừng lại, sắc mặt dần trở nên ửng đỏ thậm chí có chỗ nào đó cũng hơi nhô lên, cuối cùng cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm, có tác dụng rồi, cuối cùng cũng khiến tên này dừng lại.

Nhưng hắn lại không dễ chịu chút nào. 

Hắn vừa ngửi thấy rõ ràng mùi pheromone của Omega vị ô long đào trắng vô cùng nồng đậm, khiến hắn lập tức có phản ứng, nhưng mùi pheromone đó chỉ kéo dài rất ngắn, khi hắn hoàn hồn thì đã không còn nữa. 

Điều đó khiến hắn lơ mơ nghĩ rằng mình đã bị ảo giác, ở đây làm gì có Omega?

Nhưng phản ứng cơ thể của hắn không lừa được người, vừa rồi chính là mùi pheromone của Omega.

Tuy nhiên, những người ở gần đều là người hắn mang đến, Bridges chắc chắn họ đều là Alpha. 

Những người vây xem khác đều cách họ một đoạn, mùi pheromone thoáng qua đó không thể là do họ phát ra. 

Hơn nữa, những người đó cũng đều là Alpha và Beta, Học viện Quân sự Barten vẫn chưa có học sinh Omega.

Trong lúc suy nghĩ, hắn cúi đầu xuống và bắt gặp ánh mắt có vẻ bình thản của Nguyên Việt. 

Hắn vẫn bị Tonybee và Ross khống chế hai cánh tay không cử động được.

Khoan đã, nếu hắn có thể xác định những người ở cự ly gần này đều là Alpha, vậy mùi pheromone của Omega vừa rồi chỉ có thể là do Beta tên Nguyên Việt này phát ra. 

Vậy chẳng lẽ Nguyên Việt này là một Omega giả dạng Beta?

Phản ứng cơ thể của hắn vẫn chưa được kiểm soát, nhưng bộ não của hắn không hoàn toàn bị khống chế bởi mùi pheromone Omega biến mất cực nhanh vừa rồi.

Ánh mắt hắn nhìn cậu lập tức trở nên kỳ quái.

"Bridges, các em đang làm gì vậy? Đây là nơi công cộng, sao các em có thể bắt nạt bạn học ở đây chứ?"

Thấy tình hình đã như vậy, Reed đành phải phớt lờ ánh mắt như có như không của Nhiếp Huân Ngôn đang liếc nhìn mình, cứng rắn tiến lên ngăn cản Bridges.

Ông ta không ngờ hắn lại không nể mặt mình, và cả nhóm đàn em đi cùng hắn cũng không có ý định buông tay Beta kia ra. 

Không muốn bị mất mặt trước đám đông, Reed đành đích thân đi tới can ngăn.

Nhưng đám đàn em của Bridges không phải là không nể mặt ông ta, mà là họ quá sốc trước phản ứng của hắn nên hoàn toàn không để ý Reed đang nói gì. 

Ai cũng không ngờ hắn lại có phản ứng với một Beta giữa thanh thiên bạch nhật, trước đây sao không ai phát hiện hắn có sở thích này?

Tất cả mọi người đều đang trong trạng thái khá sốc nên không ai động đậy. 

Khi Reed đi tới, ông ta phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ ở đây cũng như phản ứng rõ ràng ở một chỗ nào đó trên người Bridges, rồi ông ta nhất thời không biết nói gì.

Dù sao, mấy chục năm ở Học viện Quân sự Barten, ông ta chưa từng gặp tình huống này.

Ngay khi nhìn thấy Trưởng phòng hành chính Reed và người Alpha cao lớn kia xuất hiện ở cửa nhà ăn, Nguyên Việt đã muốn từ bỏ kế hoạch dùng pheromone mô phỏng để Bridges bẽ mặt trước công chúng, nhưng tiếc là đã muộn một bước, pheromone đã được phát ra rồi. 

Mặc dù lượng cậu phóng thích rất nhỏ và thu về cũng khá kịp thời, nhưng nhóm người hắn ở gần cậu chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. 

Cậu không muốn để lộ khả năng đặc biệt của mình trước mặt nhiều người như vậy, lỡ bị bắt đi nghiên cứu thì không hay; nhưng bị hiểu lầm là Omega giả dạng Beta cũng rất khó giải quyết.

Việc cậu phóng thích pheromone mô phỏng và việc Reed cùng nhóm người Nhiếp Huân Ngôn bước vào gần như xảy ra cùng lúc. 

Tất cả những chuyện trên đều diễn ra chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, Nguyên Việt chỉ có thể cố gắng nghĩ ra đối sách trong tình huống cực đoan như vậy.

Nhưng cho đến khi ông ta đi tới từ cửa, cậu mới nhận ra có gì đó không ổn.

Dường như chỉ có Bridges phản ứng với pheromone Omega mà cậu mô phỏng, những Alpha khác dường như không ngửi thấy gì. 

Tonybee và Ross ở gần cậu nhất trông cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chuyện này là sao?

Bridges lúc này cũng phát hiện ra tình huống kỳ lạ này. 

Đều ở gần Nguyên Việt như vậy, tại sao chỉ có hắn bị ảnh hưởng bởi pheromone của cậu?

"Trưởng phòng, em không bắt nạt cậu ấy, chúng em chỉ đang đùa thôi." 

Hắn vẫn đang suy nghĩ, trả lời Reed một cách máy móc, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Nguyên Việt.

"Em không bắt nạt người khác?" 

Ông ta lớn tiếng hỏi lại, sau khi hỏi xong, dường như có chút chột dạ liếc nhìn về phía Nhiếp Huân Ngôn ở cửa, phát hiện anh dường như đang nhìn về phía này với vẻ mặt nửa cười nửa không, ông ta lại nhỏ giọng nói với Bridges.

"Em quá đáng rồi đó, giữa thanh thiên bạch nhật sao em lại... ôi chao." 

Nói đến đây, Reed dường như không nói tiếp được nữa, ánh mắt liếc xuống háng của Bridges, một vẻ mặt "tôi chẳng biết nói gì về em nữa".

Chủ yếu là ông ta cũng không ngờ vị thiếu gia quý tộc xuất thân từ gia tộc Clive này lại thích Beta.

Nguyên Việt sau khi xác nhận rằng ngoài hắn ra không ai phát hiện cậu đã phóng thích pheromone Omega, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng nhẹ nhõm một chút. 

Vì điều đáng lo nhất đã không còn, mặc dù không biết cụ thể là vì sao, nhưng cậu không thể bỏ qua cơ hội này.

"Trưởng phòng, hắn chính là đang bắt nạt em, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy, có người còn dùng thiết bị liên lạc quay lại rồi. Vừa hay bây giờ thầy ở đây, cũng đỡ cho em phải chạy thêm một chuyến đến nhờ thầy làm chủ."

Ngay khi cậu vừa tố cáo, đám người xung quanh Bridges liền bắt đầu phản bác, nhao nhao muốn chứng minh cho hắn. 

Thế nhưng, Bridges đang ở giữa tâm bão, lại không biết đang nghĩ gì. 

Ngoài câu biện hộ có vẻ đã thành thói quen ban đầu, hắn không nói thêm lời nào, ngược lại, ánh mắt cứ lảng vảng nhìn Nguyên Việt.

Đám đàn em xung quanh thấy vậy, không khỏi cảm thấy khó nói thành lời. 

Đại ca của họ rốt cuộc bị làm sao vậy? 

Cứ như bị mê hoặc ấy, tên beta Nguyên Việt này chẳng lẽ biết yêu thuật sao?

"Bridges, em còn không mau xin lỗi! Giữa thanh thiên bạch nhật, mọi người đều thấy em bắt nạt bạn học rồi!" 

Tình hình đã đến nước này, Reed cũng thấy hắn động thủ, quan trọng nhất là vị Thượng tướng đang đứng ở cửa kia cũng đã thấy rồi, nên dù ông ta muốn bao che cho Bridges cũng không được nữa.

Hắn nghe lời ông bảo hắn xin lỗi, không hề tức giận, ngược lại còn lơ đễnh xin lỗi Nguyên Việt.

Reed hài lòng ra mặt, đám học sinh này vẫn rất nể mặt ông, chuyện này giữ thể diện được là ổn rồi. 

Còn việc Beta này vừa bị đấm một cú, người cũng không bị thương nặng, xin lỗi là xong.

Nhưng Tonybee và mấy người kia thì không vui, dù vậy họ cũng chẳng nói được gì.

"Được rồi, vậy thì chuyện này cứ thế mà bỏ qua đi. Bridges, lát nữa em dẫn bạn học này đến phòng y tế kiểm tra xem có vấn đề gì không nhé. Giờ thì giải tán thôi."

Reed tự cho rằng mình đã giải quyết ổn thỏa, khuôn mặt tròn trịa đầy nếp nhăn nở nụ cười tươi. 

Ông ta nhìn Bridges rồi lại nhìn Nguyên Việt, sau đó chuẩn bị vẫy tay cho đám đông đang tụ tập hóng chuyện giải tán.

Nhưng không ngờ cậu lại không định để ông ta đi.

"Trưởng phòng Reed ngài quả là công bằng vô tư, nhưng em và Bridges vẫn còn một chuyện chưa giải quyết, ngài xem liệu có tiện tay giải quyết luôn giúp không?"

Nguyên Việt nhếch môi cười.

"Cái này…."

Ông đã chuẩn bị rời đi, không ngờ Beta không tên này lại không biết điều như vậy, hơn nữa còn muốn lợi dụng ông ta. 

Nhưng cũng chẳng còn cách nào, dù sao cái mũ cao đã được đội lên rồi, vừa ra đã bị đưa vào thế khó.

"Mấy hôm trước em và Bridges có đánh cược trong tiết thực chiến, hắn thua, cần phải công khai xin lỗi những Beta mà hắn từng bắt nạt. Nhưng hắn vẫn chưa thực hiện, chuyện này bây giờ toàn trường đều biết, những Beta kia cũng đang chờ đợi. Ngài xem hôm nay liệu ngài có thể đứng ra làm chủ định đoạt chuyện này không?"

Cậu trông có vẻ vô hại, đôi mắt cáo cong cong khi cười, nhưng những lời cậu nói ra lại đủ khiến Reed, một lão già đã ở Học viện Quân sự Barten bao năm phải toát mồ hôi hột.

Beta này nói gì? Đánh cược? Bridges công khai xin lỗi? Công khai xin lỗi Beta? Nghe thật vô lý.

Reed vừa định quát mắng Beta này nói linh tinh ở đây, thì Nhiếp Huân Ngôn đã một tay đút túi quần đi tới. 

Khoảng cách mười mấy mét, chỉ vài bước chân, nhưng anh lại bước ra một khí thế đặc biệt. 

"Công khai xin lỗi? Còn có chuyện kỳ lạ như vậy sao, xem ra sau nhiều năm tôi tốt nghiệp, phong cách của trường chúng ta ngày càng sôi nổi hơn rồi nhỉ, ngài nói có đúng không, Trưởng phòng Reed?"

Nhiếp Huân Ngôn nhìn ông, vẫn là vẻ mặt nửa cười nửa không mà thực chất không thể hiện rõ vui buồn. 

Nhưng Reed biết, mâu thuẫn nhỏ năm xưa anh vẫn chưa quên. Lập tức trên mặt ông ta vô thức hiện lên nụ cười có chút ngượng nghịu.

Khi Nhiếp Huân Ngôn nói chuyện với Reed, Nguyên Việt thực ra đang lén lút đánh giá anh. 

Người này bây giờ trông rất bảnh bao, dáng vẻ ung dung tự tại hoàn toàn khác với bộ dạng bị truy sát và hôn mê đêm hôm đó. 

Hơn nữa, thân phận của anh có vẻ rất cao, ngay cả Reed cũng dẫn theo một nhóm người đi cùng anh tham quan trường, Tonybee và Ross nhìn anh cũng có vẻ quen biết, thậm chí còn kiêng dè.

Nguyên Việt quyết định về nhà sẽ tìm hiểu kỹ về thân phận của Alpha này.

"Ha ha ha ha ha, ngài nói đùa rồi." 

Reed muốn đưa tay lau vệt mồ hôi không tồn tại trên trán, nhưng lại nghĩ làm vậy có vẻ không lịch sự, nên đành khô khan hạ tay xuống. 

Sau đó ông ta quay sang hỏi Bridges và những người khác.

"Cậu ta nói thật sao? Có chuyện này không?"

Trời ơi, ông căn bản không muốn quản chuyện này, hơn nữa chuyện này làm sao đến lượt ông ta quản chứ, ông ta là Trưởng phòng hành chính, chuyện vặt vãnh gì cũng tìm ông ta thì chẳng phải ông ta sẽ mệt chết sao?

Nhưng bây giờ Nhiếp Huân Ngôn đã nghe thấy lời của Beta kia, rõ ràng là muốn đứng ra giúp Beta đó, giống như năm xưa đã giúp nhóm dân thường kia. 

Đối với Reed mà nói, đây đúng là lịch sử được lặp lại. 

Nhiều năm trước, ông ta vì chuyện này mà kết thù với Nhiếp Huân Ngôn khi anh còn là học sinh, bây giờ ông ta tuyệt đối không dám có chút bất hòa nào với anh, người đang là Thượng tướng Liên minh.

Nhưng Bridges là thiếu gia của gia tộc Clive, mà gia tộc Clive lại là một trong những nhà tài trợ của Học viện Quân sự Barten, ông ta bình thường cũng nhận không ít ân huệ từ gia tộc Clive. 

Bây giờ đồng ý thì chẳng khác nào đắc tội với gia tộc Clive, ông ta lúc này cảm thấy mình tiến thoái lưỡng nan.

Hôm nay không nên nhận cái nhiệm vụ chết tiệt này, đáng lẽ hôm qua khi nhận được chỉ thị của hiệu trưởng thì nên xin nghỉ luôn!

Tonybee và Ross cùng mấy người kia nghe Reed hỏi, phản ứng đầu tiên của họ là chối bỏ không chịu thừa nhận. 

Nhưng mấy người họ đều biết Nhiếp Huân Ngôn, biết Alpha cao hơn, lớn tuổi hơn, khí chất mạnh hơn họ đang đứng trước mặt là Thượng tướng của Liên minh. 

Anh cứ nhìn họ như vậy, họ cũng không dám nói là không có chuyện này. 

Thế là đành đưa mắt nhìn về phía Bridges.

Hắn vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thấy mọi người đều nhìn mình thì hắn mới phản ứng lại tình hình hiện tại, liền mở miệng.

"Đúng, có chuyện này."

Lời này vừa dứt, phản ứng của mọi người đều khác nhau.

Nguyên Việt: "Tuyệt vời! Mặc dù không biết tại sao Bridges trông như bị đá vào đầu, nhưng không quan trọng lắm, ha ha ha ha ha."

Reed: "Theo tôi nhớ thì người của gia tộc Clive đâu có giữ lời hứa đến vậy? Nhưng nếu hắn tự nhận rồi thì gia tộc Clive cũng không trách được tôi."

Tonybee và Ross cùng những người khác: "Thôi xong rồi, sao đại ca lại đồng ý ngọt xớt như vậy chứ?"

Nhiếp Huân Ngôn: "Ừm, khá thú vị. Xem ra đến Học viện Quân sự Barten làm giáo quan không nhàm chán như anh tưởng tượng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play