Chương 4: Vả mặt.

Editor: HThanh.        

Bridges nhìn Nguyên Việt đứng trước mặt mình, rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, trông ngây thơ và dễ bị bắt nạt, vẫn là người rụt rè nhút nhát từng bị hắn bắt nạt mà không dám nói lời nào, nhưng lại như thể hoàn toàn không phải mà đã biến thành một người khác. 

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, cậu như bây giờ thú vị hơn nhiều so với người trước đây bị bắt nạt nửa ngày cũng không nói được một lời.

Hắn nhếch mép cười: "Được thôi, tao đánh cược với mày, nếu mày thua tao sẽ cho mày biết khiêu khích tao sẽ có kết cục như thế nào!"

Mắt hắn quét một vòng từ trên xuống dưới người Nguyên Việt, ánh mắt đó không thể nói là trần trụi, nhưng cũng khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. 

Vì vậy, Nguyên Việt cũng không nói thêm lời thừa, ra tay luôn.

Bridges thấy cậu lao về phía mình thì khinh thường nhếch mép, tùy ý giơ tay đỡ.

Một Beta có thể có bao nhiêu sức lực chứ? Hơn nữa, trình độ của cậu như này sao hắn có thể không biết? 

Đừng tưởng bày ra vẻ mặt mình rất lợi hại thì thật sự nghĩ mình làm được.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, bởi vì hắn không những không đỡ được cú đấm của Nguyên Việt mà còn bị đánh lùi lại mấy bước.

"Trời ơi, mắt tôi hoa à, vừa nãy là tình huống gì vậy?"

"Beta này không phải đã dùng thuốc đấy chứ, nếu không thì dựa vào cậu ta làm sao có thể đẩy lùi Bridges xa như vậy? Cậu ta làm gì có sức mạnh lớn đến thế?"

"Tonybee, mày nói gì đi chứ, mày không phải đã từng cùng Bridges xử lý thằng nhóc đó sao, trình độ của nó chắc mày rõ lắm chứ?"

Tonybee bị gọi tên, sắc mặt khó coi, không nói lời nào. 

Ngược lại, mấy Beta vẫn luôn sợ hãi rụt rè bên cạnh khi thấy tình hình trên sân đấu thì mắt sáng rực như thấy hy vọng, ngay cả những khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ cũng bắt đầu có biểu cảm của người sống.

Chỉ với đòn này, Nguyên Việt đã trực tiếp mở ra cục diện.

Thời Bắc Thuần đứng một bên theo dõi trận đấu, sắc mặt từ kinh ngạc ban đầu biến thành khó tả, chắc ngoài chính anh ta ra không ai biết anh ta đang nghĩ gì.

Còn Bridges - tiêu điểm của cả hội trường, vung bàn tay bị chấn động đến tê dại, ánh mắt có chút đờ đẫn. 

Một cú đấm mạnh như vậy là do tên nhóc yếu ớt kia có thể đánh ra sao? 

Hắn không tin, hắn tuyệt đối không tin.

Nguyên Việt mặc kệ Bridges tin hay không, cũng mặc kệ hắn có đang chìm trong sự kinh ngạc của mình hay không, cậu trực tiếp lách người đến bên cạnh hắn, tốc độ nhanh đến mức tất cả mọi người có mặt đều không kịp phản ứng, một cú quét chân dài trực tiếp hạ gục đối phương.

Lần này cả hội trường thực sự im phăng phắc, ngay cả vẻ mặt lạnh lùng của huấn luyện viên bên cạnh cũng thay đổi.

Nguyên Việt nhìn Bridges đang nằm dưới đất, cười lạnh một tiếng thầm nghĩ: Đồ tiểu nhân, chưa nói cho mày biết rằng trước khi xuyên không, bố mày đã luyện tập võ thuật từ nhỏ, đối phó với loại Alpha mới vào quân trường như mày thì thừa sức.

Để mày cảm nhận sự lợi hại của một Beta bình thường mà các người gọi là không có tin tức tố đi.

Nguyên Việt có những ký ức mà nguyên chủ ban đầu để lại trong đầu, vì vậy cậu biết trình độ sức mạnh của những Alpha hoành hành trong các buổi học thực chiến này ở mức nào, đây cũng là lý do tại sao cậu tự tin ngay từ đầu.

Mặt khác, Bridges bị cậu quật ngã, lần này không còn ngơ ngác nữa, hắn nhanh chóng đứng dậy phản công. 

Vừa rồi hắn chỉ bị sốc trước sự thay đổi đột ngột của cậu chứ không phải thực sự yếu ớt như vậy trước mặt Nguyên Việt. 

Nguyên Việt cũng đã sớm dự đoán được và nhanh chóng đỡ đòn. 

Hắn đương nhiên không phải là người dễ dàng bị đánh bại như vậy, nếu không thì khí thế của hắn đã không kiêu ngạo đến thế, nếu không thì thể diện của Học viện Quân sự Barten đặt ở đâu?

Nguyên Việt từ nhỏ đã luyện tập đấu tay đôi, người thầy đầu tiên của cậu là chú của mình. 

Từ nhỏ cậu đã cùng chú giao đấu với đủ loại đối thủ, tuyệt đối không phải võ vẽ bên ngoài. 

Thậm chí cậu từng giúp chú cảnh sát đè một tên cướp đang chạy trốn trên đường, vì vậy cậu vẫn rất tự tin vào khả năng của mình. 

Nhưng cho đến khi đối đầu với Bridges, cậu mới thực sự cảm nhận được sự chênh lệch bẩm sinh về sức mạnh giữa Alpha và Beta trong thế giới ABO, bởi vì trận đấu này khó hơn cậu tưởng tượng.

Cú đấm của hắn vung tới, theo phán đoán của Nguyên Việt dựa trên trình độ của người bình thường thì không đáng sợ, nhưng khi nó thực sự giáng xuống người, cậu mới cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của Alpha. 

Đó là một sự khác biệt về sinh lý đủ để khiến nhiều Beta sinh lòng sợ hãi.

"Tao không biết mày học được những kỹ năng thực chiến này từ đâu, nhưng Beta vẫn là Beta, sức mạnh tự nhiên không thể sánh bằng Alpha, mày có cố gắng đến mấy cũng vô dụng!"

Bridges nói câu này với giọng điệu cố hạ thấp khi hắn đấm một cú khiến Nguyên Việt loạng choạng mấy bước rồi ngã lăn ra đất. 

Trên mặt hắn không còn vẻ đùa cợt thờ ơ như một con mèo cố tình trêu đùa con chuột trước khi ăn, thay vào đó là sự khó chịu của một người đã quen ở vị trí cao bị khiêu khích.

Xung quanh, những Alpha vốn đã chuẩn bị xem trò hay, trên mặt cũng không còn nụ cười chế nhạo. 

Ánh mắt họ nhìn cậu giống như sự nghiêm túc của một bầy sói mà lợi ích tập thể bị xúc phạm khi nhìn thấy kẻ thách thức.

Đây là lần đầu tiên có một Beta có thể giao đấu ngang ngửa với Bridges, người được công nhận là có khả năng chiến đấu nằm trong top đầu của năm nhất, hơn nữa cậu còn đòi hắn phải công khai xin lỗi. 

Đó lại là một Beta bình dân, cậu cố gắng dùng bản thân mình chống lại một Alpha xuất thân quý tộc, được bồi dưỡng bằng vô số tài nguyên của gia tộc. 

Điều này không khác gì tuyên chiến với họ.

Một nhóm Beta đang đứng xem bên cạnh đã không biết phải nói gì. 

Họ vốn dĩ thấp cổ bé họng, ở Học viện Quân sự Barten từ trước đến nay chỉ có phần bị bắt nạt, nhưng chỉ cần có thể tốt nghiệp thuận lợi từ Học viện Quân sự Barten thì sau này sẽ có một công việc và tương lai tốt, vì vậy họ cảm thấy việc chịu đựng bốn năm ở đây cũng không có gì đáng nói, từ trước đến nay chưa từng có ai nghĩ đến việc phản kháng. 

Không dám, cũng không có khả năng.

Thời Bắc Thuần đứng cạnh sàn đấu không nói lời nào, thật sự không có Beta nào đánh thắng được Alpha sao? 

Không phải, anh ta có thể, nhưng hầu hết thời gian anh ta đều giấu đi sức mạnh tiềm ẩn của mình. 

Anh ta chỉ cần thể hiện ra bên ngoài rằng khả năng của mình có thể đánh lại một số Alpha yếu hơn, từ đó khiến đám thần kinh điên rồ quý tộc đó không gây sự với mình là được, anh ta không cần phải làm chim đầu đàn. 

Còn những Beta khác thế nào anh ta lực bất tòng tâm, anh ta chỉ muốn an ổn tốt nghiệp từ Học viện Quân sự Barten.

Nhưng người bạn cùng phòng nhát như chuột, bị bắt nạt đến mức gần như tự kỷ của anh ta lại là con chim đầu tiên bay ra, ngay cả khi cậu không đánh lại được những Alpha đó, cậu vẫn muốn làm như vậy. 

Thời Bắc Thuần cảm thấy tâm trạng mình vô cùng phức tạp, anh ta muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. 

Chỉ là cảm thấy bóng dáng gầy gò trên sàn đấu kia khiến người ta hoàn toàn không thể rời mắt.

Nhưng Nguyên Việt vừa bất cẩn bị Bridges đấm ngã, hoàn toàn không biết rằng nhóm người xung quanh đang có những suy nghĩ phức tạp đến thế. 

Đặc biệt, nếu cậu mà biết Thời Bắc Thuần nghĩ mình không thể đánh bại Bridges, chắc cậu sẽ tức đến mức chửi rủa anh ta ‘khinh thường ai đấy!’

Nguyên Việt căn bản không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ đơn thuần là không chịu nổi những ký ức đau khổ khi bị Bridges bắt nạt mà nguyên chủ cũ để lại. 

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng khả năng của hắn và năng lực của bản thân, cậu quyết định dạy cho tên Alpha ngạo mạn này một bài học.

Nguyên Việt đứng dậy, khóe môi vẫn nở nụ cười.

"Anh nói đúng, Alpha quả nhiên là Alpha, là tôi đã đánh giá thấp. Nhưng anh, cũng chỉ đến thế thôi, đừng tưởng mình ghê gớm lắm."

Nói rồi, cậu lại nhanh chóng ra đòn, hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng.

Vừa nãy cậu chưa có nhận thức rõ ràng về sức mạnh thể chất của Alpha, giờ thì khác rồi. 

Thể chất mạnh mẽ thì có cách đánh mạnh mẽ, chỉ cần điều chỉnh chiến lược là được.

Vì vậy, vài phút sau đó, tất cả mọi người có mặt đều được chứng kiến một trận chiến vô cùng đặc sắc.

"Cái tên Nguyên Việt này rốt cuộc là sao vậy? Kỹ năng chiến đấu kiểu này huấn luyện viên chưa hề dạy."

"Nhưng cậu ta đánh thật sự rất tốt, khả năng phán đoán và phản ứng đều có thể tách riêng ra để phân tích kỹ lưỡng."

"Đúng vậy, đây là một trận đấu xuất sắc."

"Này! Mấy cậu, lạc đề rồi đấy! Cậu ta dám động thủ với Bridges, lại còn bắt Bridges công khai xin lỗi, đây là sự khiêu khích đối với Alpha chúng ta!"

"Các cậu chỉ biết ở đây than thở, có thể lần sau mục tiêu của cậu ta chính là các cậu đấy."

Trình độ của Bridges là không thể nghi ngờ, nhưng hắn dường như luôn thiếu một chút, mỗi lần đều không thể đánh trúng Nguyên Việt.

Còn cậu mỗi lần ra đòn đều có vẻ nhẹ nhàng không có tính sát thương, nhưng cuối cùng lại đánh hắn đến mức không đứng dậy nổi.

Ngay cả huấn luyện viên đứng một bên cũng bị trận đấu hấp dẫn này thu hút sự chú ý. 

Dù sao thì, ông ấy dạy học bao nhiêu năm cũng chưa từng thấy Beta nào có thể đánh được ngang ngửa với Alpha đến mức này. 

Và ông cũng phải thừa nhận đây là một trận đấu xuất sắc đến mức có thể dùng làm ví dụ điển hình.

"Anh thua rồi, tôi đợi anh thực hiện lời cược."

Cuối cùng, trận chiến này kết thúc với tốc độ vượt quá dự đoán của mọi người.

Nguyên Việt ngồi xổm trên mặt đất, nhìn Bridges bị mình đánh ngã dưới đất đã không thể đứng dậy được, khẽ mỉm cười, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Cậu hoạt động cổ tay một chút, sau đó liền nhảy xuống sàn đấu, để lại cho mọi người một bóng lưng phóng khoáng.

Bridges bị bỏ lại tại chỗ, trong đầu hỗn loạn. 

Hắn bàng hoàng không thể chấp nhận việc mình bị một Beta đánh bại giữa chốn đông người, hắn bực bội vì sắp phải công khai xin lỗi, hắn tức giận vì một Alpha quý tộc lại bị một Beta bình dân khiêu khích. 

Nhưng cuối cùng, dường như tất cả những cảm xúc đó đều đọng lại trong ánh sáng lấp lánh nơi đôi mắt hẹp dài như cáo nhỏ của Nguyên Việt trước khi cậu rời đi.

Vừa thấy Nguyên Việt rời đi, nhóm của Tonybee liền vội vã chạy đến đỡ hắn dậy.

Một số Alpha không thể chấp nhận kết quả này, thậm chí muốn xông lên đánh lén cậu đang quay lưng lại, nhưng bị Bridges khẽ quát dừng.

"Còn chưa đủ mất mặt sao?"

Nguyên Việt quay lưng lại với nhóm Alpha nên không để ý có người muốn tấn công mình từ phía sau, nhưng Thời Bắc Thuần đang đối mặt với cậu thì đã nhìn thấy. 

Anh ta thậm chí còn theo bản năng muốn đi tới ngăn lại. 

Nhưng cuối cùng Alpha kia cũng không động thủ, chỉ âm thầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu. 

Thời Bắc Thuần đành phải đặt chân phải đã hơi nhấc lên xuống.

Mấy Beta thường xuyên ôm nhóm để tìm sự ấm áp lúc này bắt đầu do dự từ từ tiến về phía Nguyên Việt.

Cậu không để ý, chỉ ngẩng đầu gọi lớn với huấn luyện viên.

"Huấn luyện viên, lời cược giữa tôi và Bridges, thầy đều đã nghe thấy, xin thầy giúp làm chứng."

Ở những nơi như trường quân sự, một nhóm lớn Alpha tràn đầy năng lượng không có chỗ giải tỏa tụ tập lại với nhau, để thêm chút thú vị cho cuộc sống nhàm chán, việc đánh cược lẫn nhau là chuyện thường xuyên. 

Huấn luyện viên thường sẽ không quản nhiều.

Huấn luyện viên đứng không xa đương nhiên không đáp lại lời của Nguyên Việt.

Chuyện đánh cược này, với tư cách là huấn luyện viên, họ thường ngầm hiểu là xem trò vui, đương nhiên sẽ không ra mặt tham gia. 

Hơn nữa, tình huống lần này còn bùng nổ đến thế, Beta này ngấm ngầm có ý muốn đối đầu với đám Alpha con ông cháu cha như Bridges, ông càng không cần phải tham gia. 

Dù sao thì thế lực của các gia đình Alpha này cũng không dễ chọc.

Tonybee và Ross nghe thấy lời khiêu khích như vậy của cậu cũng không chịu nổi, đứng dậy định xông về phía Nguyên Việt, nhưng vẫn bị hắn ngăn lại.

Bridges mặt mày âm u, lời nói như thể bật ra từng chữ từ kẽ răng.

"Đợi đấy, tôi sẽ không để cậu ta đắc ý quá lâu đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play