Chương 2: Lông xù.

Editor: HThanh.           

Nguyên Việt là một Beta. 

Nếu cậu là một Alpha hay Omega, cậu đã có thể cảm nhận được mùi trà nồng nặc trong không khí, không phải mùi thơm nhẹ nhàng thanh tao, mà là mùi rất đắng, gần như tràn ngập khắp phòng dụng cụ bỏ hoang.

Mùi tin tức tố trà ô long đào trắng mà cậu vừa giải phóng chỉ chạm tới được phạm vi của Alpha này, vừa ra khỏi cơ thể người kia lập tức bị mùi trà đắng nuốt chửng không còn một chút nào. 

Mặc dù Alpha kia đã rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng mùi tin tức tố trà đắng vẫn xông tới dữ dội, và có xu hướng ngày càng mạnh hơn. 

Cường độ đó đủ để kích thích Omega phát tình, buộc Alpha rơi vào trạng thái điên cuồng.

Nguyên Việt phải rất vất vả mới đẩy được người đàn ông này ra khỏi người mình, để thoát khỏi cơ thể nặng nề của đối phương.

Cậu cúi đầu cẩn thận đánh giá người đàn ông này. 

Anh ta mặc một bộ thường phục màu đen, ngoài việc bó sát và tiện lợi cho việc di chuyển thì không có gì đặc biệt. 

Trên cánh tay và chân chắc là có mấy vết thương, trên ngực có lẽ cũng có một vết, nếu không thì chẳng đến mức hôn mê. 

Nhưng quần áo của anh ta màu quá tối, nếu không nhìn kỹ thì không thấy được.

Tuy nhiên, hai người họ ở gần nhau như vậy, chỉ cần dựa vào mùi máu nồng nặc trên người anh ta, Nguyên Việt cũng biết anh ta bị thương.

Người đàn ông này trông có thể khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám hoặc ba mươi tuổi, vì vậy chắc chắn không phải là sinh viên của Học viện Quân sự Barten, có thể là huấn luyện viên, nhưng cậu cũng không chắc chắn, dù sao trong ký ức của nguyên chủ ban đầu cũng không có người này.

Mang trên mình vết thương, đêm mưa đột nhập vào phòng dụng cụ bỏ hoang của Học viện Quân sự Barten, trông có vẻ giống như đang bị truy sát.

Nguyên Việt không có ý định quản anh ta, vết thương trên người anh ta thì cậu đại khái kiểm tra thấy không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là nếu cứ để mặc như vậy trong bộ quần áo ướt thì vết thương có thể bị viêm. 

Nhưng Alpha mà, người ta nói cơ thể cường tráng, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

Cậu nghĩ vậy, người này vừa nãy suýt chút nữa đã bóp chết mình, bây giờ mình không đạp thêm hai cú đã là nhân từ lắm rồi.

Cậu rụt về góc phòng, mở máy liên lạc, dùng mật khẩu và khẩu lệnh để vào mạng nội bộ của Học viện Quân sự Barten, lướt qua thông tin của tất cả các huấn luyện viên và giáo viên của Học viện Quân sự Barten, nhưng không có người này. 

Xem ra phán đoán của cậu không sai, anh ta quả nhiên là một kẻ đột nhập từ bên ngoài.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Nguyên Việt nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ mờ mịt, mưa vẫn còn rất lớn. 

Việc nhờ bạn cùng phòng Thời Bắc Thuần đến đưa ô cho mình rõ ràng là không thực tế, hơn nữa người đó không có vẻ gì là sẽ đồng ý đến đưa ô cho cậu.

Khi cậu đã chuẩn bị tinh thần ở lại đây thêm nửa tiếng hoặc một tiếng nữa, thì dường như có thứ gì đó mềm mại, có lông bỗng cào nhẹ vào chân cậu. 

Nguyên Việt đưa tay sờ thử thì thấy hình như đó là một cái đuôi.

Sao lại có đuôi được? Ngay cả khi trong phòng dụng cụ bỏ hoang này có chuột thì cũng không thể có cái đuôi lớn như vậy được, lẽ nào chuột trong tinh hệ này là loại đột biến siêu lớn sao?

Cậu lần theo cái đuôi đó, rất ngạc nhiên khi phát hiện cái đuôi này mọc ra từ người Alpha kia. Chuyện gì thế này? 

Cậu vội vàng dựa vào ánh sáng từ thiết bị liên lạc để kiểm tra người Alpha cao lớn mà mình vừa lật ngã xuống đất rồi không quan tâm nữa.

Nhìn kỹ thì thật không ngờ, cậu phát hiện ngoài việc mọc ra cái đuôi, trên đỉnh đầu anh ta còn mọc ra một đôi tai thú lông xù, ngay cả lòng bàn tay cũng biến thành đệm chân của loài mèo. 

Cảm giác sờ vào rất thích, Nguyên Việt không kìm được mà sờ mấy cái. 

Dựa vào ánh sáng từ thiết bị liên lạc có thể thấy đó là lông màu xám hoặc màu trắng.

Khi thấy người đàn ông này xuất hiện những đặc điểm thú hóa, ban đầu cậu chỉ ngạc nhiên một lúc, sau đó cũng không quá để ý nữa, dù sao thế giới này đối với cậu mà nói đã đủ kỳ lạ rồi, bây giờ xuất hiện một người có đặc điểm thú hóa dường như cũng không quá khó chấp nhận. 

Dù sao thì vừa nãy cậu còn nghi ngờ trong phòng dụng cụ bỏ hoang này có chuột đột biến siêu lớn mà.

Nguyên Việt là một người cực kỳ yêu thích những thứ lông xù. 

Trước khi đến đây, cậu sống một mình và nuôi hai con mèo ở nhà. 

Thời gian vui vẻ nhất của cậu mỗi ngày là sau khi tan làm về, nằm trên ghế sofa và vuốt ve mèo.

Nguyên Việt nghĩ bụng.

‘Vì những bộ lông mềm mại đáng yêu kia, lần này mình sẽ phá lệ giúp anh ta một lần. Dù sao thì, bộ lông dính máu và nước mưa trông thực sự đáng thương.’

Lập trường của cậu lại dễ dàng bị lung lay đến thế.

Nguyên Việt lại lần nữa giải phóng tin tức tố Omega để xoa dịu người đàn ông này. 

Thực ra vừa nãy cậu đã để ý thấy tuy người đàn ông này đã ngất đi nhưng nhịp thở của anh ta không ổn định, hẳn là tình trạng rối loạn tin tức tố vẫn chưa được xoa dịu hoàn toàn, chỉ là lúc nãy cậu không muốn quan tâm đến anh ta.

Lần này, tin tức tố mà Nguyên Việt giải phóng có mùi vải.

Mặc dù cậu cũng có thể kiểm soát mùi tin tức tố mô phỏng, nhưng trong điều kiện không ảnh hưởng gì, cậu thích thử những mùi mới hơn, dù sao thì trải nghiệm này đối với mình quá mới lạ, giống như mở hộp mù vậy.

Sau khi dùng tin tức tố mô phỏng để trấn an, trạng thái của Alpha đã ổn định lại, cặp lông mày vẫn nhíu chặt cũng từ từ giãn ra. 

Điều cậu không biết là mùi trà đắng nồng nặc trong không khí cũng bắt đầu từ từ tan biến.

Khoảng hai mươi phút sau, tiếng mưa bên ngoài dần tạnh. 

Nguyên Việt suy nghĩ một lát rồi vẫn đi đến phòng y tế thuê một máy trị liệu.

Lúc này đã hơn chín giờ tối vừa nãy trời vẫn mưa, trong khuôn viên trường rất ít người, trên đường đến sân vận động bỏ hoang càng không thấy một bóng người nào.

Trên đường trở về phòng dụng cụ bỏ hoang, cậu vẫn còn băn khoăn không biết có nên thay quần áo cho Alpha kia không, dù sao thì mặc quần áo ướt rất khó chịu.

Nhưng cuối cùng cậu đã từ bỏ, lý do là quần áo của mình rõ ràng là Alpha này không mặc vừa, mà mua quần áo mới thì lại tốn tiền. 

Cậu là trẻ mồ côi, được đặc cách vào Học viện Quân sự Barten và còn đang nhận tiền trợ cấp, làm gì có tiền mà mua thêm một bộ quần áo cho người này, nên nghĩ đi nghĩ lại thì thôi.

Nhưng vì những bộ lông mềm mại đáng yêu, sau khi Nguyên Việt dùng máy trị liệu chữa lành vết thương ngoài cho người đàn ông, cậu vẫn mất công cởi bỏ bộ quần áo ướt trên người Alpha, treo lên giá bên cạnh để phơi, rồi lại lấy hai tấm ga trải giường mà cậu vừa nịnh nọt cô y tá Omega ở phòng y tế mà có được, một tấm lót dưới người mình, một tấm đắp lên người anh ta. 

Thể chất Alpha cường tráng, chắc sẽ không bị cảm lạnh.

Trong quá trình cởi quần áo, Nguyên Việt mới phát hiện ra vóc dáng của Alpha này quá đỗi tuyệt vời. 

Làn da trắng nõn, cơ ngực đầy đặn, tám múi bụng rõ ràng cùng với những đường nét cánh tay và chân uyển chuyển, gần như hoàn hảo như một bức tượng điêu khắc.

Nguyên Việt không khỏi có chút ghen tị và căm hờn. 

Kể từ khi đến đây, có một điểm khác biệt so với trước đây là vóc dáng của nguyên chủ hiện tại không bằng vóc dáng của chính cậu trước đây. 

Dù sao thì thể chất của nguyên chủ hiện tại rất bình thường, cũng không mấy khi tập luyện.

Tuy nhiên, khi ánh mắt di chuyển xuống phía dưới, cậu có chút không nỡ nhìn thẳng. 

Chỗ nào đó của người đàn ông đang hôn mê này phồng lên rất rõ ràng.

Nguyên Việt bĩu môi, nghĩ bụng mùi tin tức tố mô phỏng của mình hiệu quả thật.

Chỉ nhìn vài giây, cậu đã đắp ga trải giường lên người Alpha này, không có gì đáng xem cả. 

Cậu tiện tay đặt một chiếc đồng hồ báo thức điện tử chưa bằng lòng bàn tay bên cạnh đầu anh ta, hẹn giờ hai tiếng sau sẽ đổ chuông. 

Làm xong tất cả những việc này, Nguyên Việt liền rời đi.

Cậu nghĩ rằng mình đã làm hết sức có thể vì bộ lông mềm mại kia rồi. 

Cậu đã giúp xoa dịu tin tức tố hỗn loạn của người đàn ông, giúp anh ta chữa trị vết thương, giúp thay quần áo ướt và đắp chăn cho anh ta, thậm chí vì sợ anh ta ngủ quên bị phát hiện còn cố ý đặt một cái đồng hồ báo thức nhỏ. 

Cậu hy vọng đến lúc anh ta tỉnh lại sẽ tự mình rời đi, đừng bị kẻ thù đuổi kịp nữa.

Tất cả đều là vì bộ lông mềm mại đáng yêu đó.

Đến khi Nguyên Việt về đến ký túc xá thì đã hơn mười giờ. 

Vừa vào cửa, Thời Bắc Thuần đã tắm rửa xong và đang ngồi đọc sách trên giường, liền mở lời trước.

"Trường có lớn đến mấy cũng không phải ngày đầu tiên cậu đến mà còn lạc đường được, đi quét sân vận động cũng quét đến giờ này sao?"

Giọng điệu cay nghiệt quen thuộc, cậu không để tâm vừa gặm chiếc bánh mì kẹp mua trên đường về, vừa ú ớ trả lời.

"Lúc đó bên ngoài mưa to như vậy, tôi không phải tránh mưa trước sao? Nếu không thì sớm đã thành chuột lột rồi."

Anh ta khẽ nhíu mày khi thấy Nguyên Việt đang gặm bánh mì kẹp.

"Cậu chưa ăn cơm à?"

"Đây chẳng phải đang ăn đây sao?" Cậu kéo ghế ngồi xuống.

"Giờ này có nước nóng không? Nếu không thì tôi sang ký túc xá bên cạnh mượn phòng tắm vậy."

"Có." 

Thời Bắc Thuần nói xong liền cúi đầu đọc sách, không nói gì thêm.

Nguyên Việt tắm nước nóng thoải mái xong bước ra thấy anh ta vẫn chưa ngủ, lại nghĩ đến Alpha cao lớn mà mình gặp ở phòng dụng cụ bỏ hoang, cậu vẫn không kìm được mà hỏi.

"Bắc Thuần, anh có từng gặp người có đặc điểm thú hóa không?"

"Đặc điểm thú hóa gì?"

"Kiểu như mọc đuôi hoặc tai lông xù ấy." 

Nguyên Việt giải thích, tay còn khoa tay múa chân, hai ngón tay đặt lên đỉnh đầu cong cong.

Cứ nghĩ đến đôi tai lông xù mềm mại, cảm giác rất thích của Alpha kia, cậu lại thấy tay mình hơi ngứa, không kìm được mà xoa xoa.

Cậu cảm thấy mình không nói gì quá đáng, nhưng Thời Bắc Thuần nghe xong câu trả lời đó không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng với giọng điệu cực kỳ gay gắt trả lời một câu ‘chưa từng gặp’ rồi lật chăn chui tọt vào trong chăn.

Cái tên Nguyên Việt này từ khi nào lại trở nên không đứng đắn như vậy? 

Cái việc cậu ta nói có tai lông xù và đuôi, chẳng phải đó chính là kiểu ăn mặc của những Omega trong các tạp chí khiêu dâm mà mấy Alpha đó lén lút xem trong giờ học sao? 

Nào là tai mèo, tai thỏ, vậy mà còn đến hỏi anh ta, có phải gần đây bị đám người Bridges bắt nạt đến mức đầu óc không bình thường rồi không?

Nguyên Việt ngơ ngác, sao lại là phản ứng này? Không biết thì thôi, sao lại còn tức giận chứ? 

Cậu gãi gãi đầu, cũng không nói gì thêm.

Hai tiếng sau, tại phòng dụng cụ bỏ hoang của Học viện Quân sự Barten.

Nhiếp Huân Ngôn bị đánh thức bởi một giai điệu vui tươi, sống động. 

Đầu anh hơi đau, đưa tay trực tiếp bóp nát vật nhỏ đang kêu inh ỏi bên tai. 

Cầm lại gần xem thì là một chiếc đồng hồ báo thức điện tử rất nhỏ gọn, mà hình như còn là hình quả táo nhỏ nữa.

Một chân dài cong lên, anh liền ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình không mặc quần áo, trên người và dưới người lần lượt được đắp và lót một tấm ga trải giường, toàn thân chỉ còn lại một chiếc quần lót lúc này đã khô rồi, nhưng dính vào người không thoải mái chút nào.

Nhiếp Huân Ngôn xoa xoa thái dương, ai ở Học viện Quân sự Barten lại to gan đến mức dám lột quần áo của anh?

Anh quan sát môi trường xung quanh. 

Khả năng nhìn trong đêm của anh rất tốt, lập tức nhìn thấy quần áo treo trên giá không xa. 

Anh đứng dậy trước tiên đi thay quần áo, quần áo đã khô ráo rồi.

Đây là một phòng dụng cụ bỏ hoang của Học viện Quân sự Barten, anh biết. 

Anh cũng nhớ khi mình vào đây có một người bị mình đè xuống, nhưng sau đó thì anh không nhớ gì nữa.

Nhiếp Huân Ngôn hôm nay mới đến Thủ đô Tinh hệ. 

Vì bệnh cũ rối loạn tin tức tố đột nhiên tái phát, anh đã tạm thời được thay thế từ chiến trường tiền tuyến. 

Trước khi đi, sắp xếp cuối cùng mà anh thực hiện là để cấp dưới của mình tiếp quản chức vụ Tổng chỉ huy.

Nhưng sắp xếp này rõ ràng đã động chạm đến lợi ích của một vài gia tộc, họ vốn đang chờ Nhiếp Huân Ngôn rời đi để bỏ trống vị trí Tổng chỉ huy tiền tuyến. 

Nếu không phải anh biết rõ rằng việc rối loạn tin tức tố của mình tái phát hoàn toàn không có quy luật, anh đã phải nghi ngờ rằng nhóm người đó cố ý giở trò khiến mình phát bệnh.

Tuy nhiên, nhóm người đó không ngờ kết quả cuối cùng là Nhiếp Huân Ngôn đã rời đi, nhưng vị trí lại không bị bỏ trống, có nghĩa là vị trí Tổng chỉ huy hiện tại vẫn nằm trong tay gia tộc Nhiếp. 

Vì vậy, ngay khi anh đến Thủ đô Tinh hệ, những kẻ mai phục trong bóng tối đã ra tay.

Căn bệnh rối loạn tin tức tố của anh là bệnh cũ, liên quan đến những trải nghiệm thời thơ ấu, nhiều năm nay vẫn không chữa khỏi được. 

Anh đã thử nhiều cách xoa dịu tin tức tố Omega, nhưng đều không có tác dụng.

Vậy mà lần này lại có tác dụng, Omega bị anh đè xuống là ai?

Mặc dù lúc đó ý thức của anh không được rõ ràng, nhưng anh nhớ mình đã ngửi thấy mùi đào trắng khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái, không đúng, hình như là mùi vải, rồi cơn đau của anh dần dần giảm bớt.

Vết thương trên người anh chắc hẳn cũng được Omega không rõ danh tính đó giúp chữa trị, chỉ là người đó thật sự rất gan dạ, lại dám lột quần áo của anh. 

Một Omega một mình xuất hiện trong phòng dụng cụ bỏ hoang đã rất kỳ lạ rồi, vậy mà còn dám cởi quần áo của một Alpha xa lạ.

Học viện Quân sự Barten từ khi nào lại có Omega gan dạ như vậy? 

Chỉ là người gan dạ như thế lại trực tiếp rời đi.

Nhiếp Huân Ngôn nhớ lại vật nhỏ vừa bị anh bóp nát, đi tới nhặt lên.

Omega này thậm chí còn chu đáo để lại một chiếc đồng hồ báo thức điện tử hình quả táo nhỏ ở đây, có phải sợ anh không tỉnh lại bị người khác phát hiện không?

Khóe miệng Nhiếp Huân Ngôn khẽ cong lên, cảm thấy rất thú vị. 

Chỉ tiếc là chiếc đồng hồ báo thức nhỏ đó đã bị anh bóp nát thành một đống mảnh vụn, nếu có thể tìm thấy Omega đó, anh sẽ đền cho người nọ một chiếc đồng hồ báo thức hình quả táo nhỏ mới.

Anh đứng dậy vừa hoạt động tay chân, vừa nghĩ rằng việc tìm một Omega trong Học viện Quân sự Barten chắc hẳn không khó, dù sao ở đây phần lớn là Alpha, Omega đa phần là nhân viên của trường, ví dụ như phần lớn y tá ở bệnh viện trường là Omega, dù sao cũng không thể là học sinh được.

Khoan đã, y tá? 

Nhiếp Huân Ngôn nhặt tấm ga trải giường màu trắng dưới đất lên cúi xuống ngửi.

Mặc dù kiểu dáng không nhìn rõ, nhưng quả thật có mùi nước khử trùng. 

Vậy người đã cứu anh có phải thật sự là một cô y tá Omega nhỏ ở bệnh viện trường Học viện Quân sự Barten không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play