Sắc mặt Vương Bằng hơi thay đổi, nói: “Nhưng mà trên mặt đất không có dấu chân của ai cả.”
Cánh cửa trước mắt là cửa đôi, nhưng cho dù mở hết cỡ, cũng tuyệt đối không thể để một con quái vật to bằng chiếc xe van chui qua được.
Giờ cánh cửa này vẫn nguyên vẹn, nhìn qua dường như khóa cũng là do Đổng Vân mở ra, nghĩa là trước đó chắc chắn có người đến mở cửa, rồi từ bên trong mang xác ra ngoài.
Đổng Vân nói: “Lúc nãy chúng tôi có nhìn thử rồi, trên sàn nhà có vệt dầu thi thể nhỏ xuống, kéo dài đến tận cửa. Tôi cũng thấy kỳ lạ, nếu đúng là như vậy thì nhất định có ai đó kéo xác đi mới đúng, tại sao bên ngoài lại không có dấu chân?”
Hứa Thuật nghĩ một lát rồi nói: “Có khi nào con quái vật đó… có thể biến thành người không?”
Bây giờ họ đã biết, con chó đầu người kia có thể di chuyển trên tuyết mà không để lại dấu vết, cứ như đang trôi nổi vậy. Vậy thì liệu có thể chính nó đã đến đây, rồi biến thành người đi vào nhà dọn xác?
“Cũng có khả năng.” Đổng Vân nói: “Nhưng dù là nó tự làm hay có người giúp, bây giờ chúng ta đã có thể xác định một chuyện.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT