“Làm gì có chuyện dễ vậy.” Đổng Vân giũ giũ tuyết dính trên giày, hạ giọng nói. “Mới vào game chưa tới nửa ngày, sao có thể nhanh vậy đã tìm được manh mối quan trọng? Hơn nữa, chỗ đó rõ ràng quá mức rồi.”
“Cũng đúng.” Vương Bằng gãi gãi sau gáy.
Lúc này, phía trước đột nhiên vang lên tiếng xích sắt bị kéo căng.
Mọi người thấy một con chó to đen trắng đang lao tới phía họ, may mà bị xích lại, nên chỉ có thể lao về phía trước trong phạm vi hạn chế rồi lại bị kéo giật về.
Ban đầu nó không sủa, nhưng sau vài lần lao lên bất thành thì đột ngột tru lên.
Âm thanh đó chẳng có gì bất ngờ mà khiến lũ chó quanh đó đồng loạt tru theo, tiếng sủa vang dội tới mức cả ngôi làng đều nghe thấy rõ ràng.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Thuật là lập tức tìm chỗ trốn, nhưng vừa nghĩ đến tuyết dày trên đất đã hằn rõ dấu chân bọn họ thì lập tức bỏ ý định — không trốn nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play