Tiểu Hà hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về phía bà lão sau lưng hai người chơi, sau đó khẽ cười một tiếng, thu chân lại, nhảy nhót rời đi về phía đầu thị trấn.
Chỉ còn lại Dương Duệ và Viên Quảng đứng ngây ra tại chỗ.
Đợi đến khi bóng dáng cô bé hoàn toàn biến mất, Viên Quảng mới ngẩn ngơ hỏi: “Là ảo giác của tôi sao, sao tôi cứ cảm thấy, ánh mắt nó nhìn tôi lúc nãy giống hệt như khi tối qua nó nhìn Dư Diêu...”
Anh ta không nói rõ được cảm giác đó, bởi vì ánh mắt ấy chẳng mang hàm ý gì cả.
Giống như ánh nhìn hờ hững con người thường lướt qua một cái cốc nước hay gói khăn giấy bên cạnh mình vậy.
Cái ánh mắt đó, vốn không hàm chứa bất kỳ điều gì. Nhưng chính vì thế, nó lại càng đáng sợ—như thể đang nhìn một vật thể vô tri vô giác.
Dương Duệ không nói nên lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play