Xe dừng lại trước cửa nhà, Ôn Nghiên vẫn chưa tỉnh. Cánh tay của Cố Lẫm Xuyên đã bắt đầu tê dại mơ hồ, vậy mà anh vẫn ngồi yên ở ghế sau, không hề nhúc nhích.
“Tiên sinh.” Chú Chu do dự hỏi: “ngài không gọi tiểu thiếu gia dậy à?”
Cố Lẫm Xuyên mím môi, thoáng trầm ngâm.
Anh hoàn toàn có thể bế Ôn Nghiên vào nhà ngay lúc này, nhưng nếu cậu tỉnh dậy giữa đường, nhìn thấy anh đang bế mình thì với cái gan nhỏ như hạt mè của cậu, tám phần là sẽ bị doạ sợ.
Huống hồ, có vài chuyện vẫn nên chờ xử lý hết phiền phức rồi mới nói với Ôn Nghiên thì hơn.
Cố Lẫm Xuyên tự cho là bản thân hiện tại chưa đến mức nghiện Ôn Nghiên đến độ phải dốc toàn bộ kế hoạch ra trình bày cho cậu biết.
Chờ hai người anh chị không biết điều của anh nhịn không nổi mà nhúng tay vào, cũng là lúc anh thu lưới – đến khi đó, rồi sẽ nói rõ với Ôn Nghiên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play