Ôn Nghiên thể chất thật sự yếu, yến hội còn chưa chính thức bắt đầu đã gần như rút cạn toàn bộ tinh lực và thể lực của cậu.
Thành ra, vừa lên xe là cậu bắt đầu không chịu nổi cơn buồn ngủ, đầu gục lên gục xuống như gà con mổ thóc.
Không hiểu sao lần này cậu không dựa vào cửa sổ như trước, mà lại ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn bên cạnh Cố Lẫm Xuyên, tư thế vô cùng đoan chính.
Cố Lẫm Xuyên giơ tay đỡ cằm cậu không biết bao nhiêu lần, nhìn dáng vẻ cố chấp mở to mắt chống chọi cơn buồn ngủ của Ôn Nghiên, anh nhíu mày:
“Buồn ngủ sao không ngủ đi?”
Ôn Nghiên thuận thế tựa cằm vào lòng bàn tay anh, giọng lười biếng, mơ màng đáp: “Ngủ sẽ dựa vào cửa sổ, đến lúc đó anh lại nổi giận.”
“Tôi lúc nào nổi giận?” Cố Lẫm Xuyên siết nhẹ cánh tay, bàn tay vẫn nâng mặt cậu như vậy. Lòng bàn tay bị cằm Ôn Nghiên cấn đến đau nhức, nhưng anh lại chẳng để tâm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play