Tai tiếng đã được làm rõ, trông Lạc Thức Vi thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại đang điên cuồng chửi rủa tên vai ác BOSS.

Nguyên Diệc Kỳ – loại người đầu óc thông minh gần như yêu nghiệt điên rồ thế này, trách không được trước kia có bao nhiêu người làm nhiệm vụ đều bại dưới tay hắn. Người bình thường có thể thắng nổi yêu quái chắc?

【Anh Thống, anh chắc chắn cái thân thể nhỏ xíu này của em có thể đánh thắng được vai ác sao? Em hiện tại đến nguyên tác còn chưa giải khóa hoàn chỉnh, hai mắt như bôi mực, vai ác thì ở trong tối còn em thì lộ rõ ra ngoài, em cảm giác em sắp “lạnh” tới nơi rồi… Các anh thật sự không có cái gì gọi là bàn tay vàng cho em sao? Em không cần võ thuật hay ma pháp gì đâu, ít nhất cũng cho em một bộ giáp hồi sinh đi?】

Lạc Thức Vi bắt đầu điên cuồng gào thét trong lòng.

【Không có. Theo quy tắc thời không, cấm sử dụng công nghệ hoặc năng lực vượt cấp của thế giới cao hơn. Cậu chỉ có thể dựa vào việc giải khóa cốt truyện.】

Hệ thống ngừng một chút, giọng nói kỳ quặc bổ sung thêm một câu:

【Với lại là nhờ vào độ mặt dày không biết xấu hổ của cậu nữa.】

Lạc Thức Vi: ?????

Anh Thống, anh nói trắng ra vậy thật sự ổn hả?

Cậu đang chuẩn bị gào lên mấy tiếng, không cam lòng bỏ qua cơ hội cọ lợi ích từ hệ thống, thì điện thoại đột nhiên rung mạnh cắt ngang.

Là người đại diện gửi tin nhắn WeChat tới.

Có thể thấy, người đại diện nhà hắn đã lười đến mức không muốn gọi điện, trực tiếp dùng WeChat để thông báo:

“Tôi vừa nhận một chương trình tổng nghệ mới cho cậu, ngày 30 tháng này cậu sẽ cùng Cố Du lấy thân phận khách mời tham gia《Những Chuyện Hậu Trường Khi Đóng Phim》. Nhớ xây dựng mối quan hệ tốt với ảnh đế Cố, sau này sẽ rất có lợi cho cậu, biết chưa?”

Lạc Thức Vi: “… Má nó, cho dù tổ tiết mục có muốn cọ nhiệt độ thì cũng đâu cần nhanh như vậy chứ? Tai tiếng vừa mới lan ra đã có lời mời rồi?”

Đây chính là chương trình tổng nghệ của đài Thượng Tinh, đối với Lạc Thức Vi trước kia mà nói, hoàn toàn là tài nguyên trong mơ, chưa từng dám nghĩ tới. Vậy mà bây giờ lại dễ như trở bàn tay…

Lạc Thức Vi theo bản năng nhìn về phía phim trường đang bận rộn, Cố Du đang chuẩn bị cảnh quay tiếp theo, Nguyên Diệc Kỳ và Việt Kiều thì đang nhỏ giọng nói chuyện gì đó. Trường quay ồn ào náo nhiệt, nhưng chỗ cậu đứng lại có cảm giác yên ổn và trầm tĩnh kỳ lạ.

Rõ ràng là đang trò chuyện với Việt Kiều, vậy mà Nguyên Diệc Kỳ lại nhạy cảm như thể có radar, khi ánh mắt của Lạc Thức Vi đảo qua, hắn liền ung dung ngẩng đầu, nhìn về phía cậu.

Hai người chạm mắt nhau.

Nguyên Diệc Kỳ đứng trong một góc, sau lưng là mảng tối lớn, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, đôi đồng tử màu xanh xám trong bóng tối trở nên thần bí và lạnh lùng, không hề mang theo một chút ấm áp nào.

Lạc Thức Vi chợt ý thức được, khoảnh khắc này mới là con người thật nhất của Nguyên Diệc Kỳ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, nam nhân lại cong môi mỉm cười, trong mắt là dịu dàng hòa tan sự băng giá, trong suốt như đại dương, hắn chớp mắt với Lạc Thức Vi, khẽ mấp máy môi không tiếng động:

“Cố lên.”

Má thật! Chương trình tổng nghệ này chắc chắn không thoát khỏi bàn tay Nguyên Diệc Kỳ!

Chỉ có hắn mới có thể âm thầm bố trí tầng tầng lớp lớp bẫy rập, từ tốn đẩy người ta vào trong, mà cố tình khiến người ta dù biết rõ nguy hiểm vẫn không cách nào quay đầu lại.

Lạc Thức Vi nghiến răng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng giơ tay làm hình trái tim về phía đối phương, tao nhã không phát ra tiếng đáp trả lại một cái: Hôn ~

Nguyên Diệc Kỳ không ngờ cậu sẽ phản ứng như vậy, ánh mắt bất giác hiện lên vẻ ngạc nhiên nhẹ.

Lạc Thức Vi đã nhanh chóng dời ánh nhìn khỏi hắn.

Ha ha, cậu tất nhiên sẽ cố lên, không đánh lại thì cũng phải khiến anh buồn nôn đến chết!

Muốn đối phó Nguyên Diệc Kỳ cần tính toán kỹ lưỡng, còn cái tên người đại diện ngu ngốc này cứ mãi gây họa, Lạc Thức Vi tính nhanh chóng xử lý cho xong, khỏi bị kéo chân.

Thế nên, cậu  dứt khoát từ chối công việc mà người đại diện sắp xếp qua WeChat.

Đối phương hiển nhiên không ngờ, với “việc tốt” như vậy mà cậu lại gọn gàng từ chối, lập tức giận dữ nhắn lại:

“Cậu điên rồi sao Lạc Thức Vi? Giờ còn bày trò thanh cao gì nữa? Đừng quên em trai cậu còn đang chờ cậu kiếm tiền cho nó đi du học đó! Hơn nữa, chúng ta có hợp đồng ràng buộc, nếu cậu từ chối công việc công ty sắp xếp, thì phải bồi thường gấp đôi tiền vi phạm hợp đồng!”

Lạc Thức Vi mặt không biểu cảm: “Biến, chờ tôi giải ước đi.”

Tiền vi phạm thì cứ trả, dù sao nhiệm vụ của cậu là cứu vớt kết cục diệt đoàn, cũng không định sống đến chết ở thế giới này. Tiền bạc thì liên quan gì đến cậu?

Đối phương không ngờ cậu lại cứng đầu đến vậy, tức đến mức gào lên:

“Cậu đợi đó! Giờ tôi sẽ khoá thẻ ngân hàng của người nhà cậu, để xem em cậucòn tiền đi du học không, mẹ cậu lấy đâu ra tiền mua biệt thự!”

“Loại gia đình hút máu thế này thì liên quan quái gì đến tôi? Anh khóa đi, tôi còn mong đấy.” Lạc Thức Vi khinh thường liếc tin nhắn uy hiếp kia, tưởng cậu là nguyên thân chắc? Còn bị mấy lời đó dọa được?

Cậu đang định gửi lại một tin châm chọc, đột nhiên linh cảm lóe lên, lẩm bẩm: “Không được, anh à, em không nên trả lời như thế này, phải đổi kiểu ngữ khí, đổi sang cái nào hiệu quả hơn!”

Lạc thẳng nam diễn nghiện nhập vai.

Cậu dụi mũi, lập tức nhập diễn, gõ từng chữ một ra ngoài:

“Anh dám!! Đó là người nhà của tôi! Nếu anh dám làm tổn thương họ, tuyệt đối tôi sẽ không tha cho anh!”

Đối phương đáp lại một câu: “Ha hả”, rồi không nói gì nữa, lập tức cắt luôn tiền lương và các khoản khác của Lạc Thức Vi, chuẩn bị dùng người nhà, thứ mà cậu coi trọng nhất, để khiến cậu khuất phục.

Lạc Thức Vi tắt điện thoại, trong đầu gần như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đắc ý cười lạnh như tiểu nhân của người đại diện, cậu lẩm bẩm:

“Anh nhất định đừng buông tha bọn họ thật đó nha.”

【Anh à, giả vờ làm bạch liên hoa cũng thấy rất sảng khoái.】

【= =】

Hệ thống từ chối bình luận.

Chuyện tốt chẳng mấy ai biết, chuyện xấu thì lan nhanh khắp nơi.

Chẳng mấy chốc, ngay cả Việt Kiều cũng biết chuyện cậu và Cố Du bị ghép đôi trong chương trình tổng nghệ.

Lạc Thức Vi cười tươi ngoan ngoãn thể hiện sự trung thành:

“Anh Việt, anh yên tâm, em đã từ chối rồi!”

“Không cần từ chối, có độ lộ diện thì với cậu mà nói là chuyện tốt.” Việt Kiều cụp mắt, lật kịch bản trong tay, giọng nói lạnh lùng không mang chút cảm xúc.

Lạc Thức Vi vẻ mặt nghi hoặc: “Thật không đó?” 

Tên dấm chua này từ khi nào lại bình thản thế?

Mai đại diện trong lòng cười lạnh ba tiếng, thầm rủa vừa rồi còn mặt sầm như trời mưa, cả người toát ra khí áp thấp, trông như oán phụ bỏ rơi. Cái gì mà cao lãnh chi hoa, vừa đụng tới Lạc tiểu bạch liên là lập tức thu nhỏ thành gà con!

Giờ lại bày trò rộng lượng à?

Quả nhiên, Việt Kiều chẳng giữ nổi dáng vẻ đó được bao lâu.

Anh đột nhiên buông kịch bản, ngẩng đầu nhìn về phía Mai Vân Đình, giọng điệu chẳng tốt đẹp gì:

“Gần đây chẳng có cái chương trình tổng nghệ nào có ích cho tôi sao?”

??? Không phải cậu tự mình chê rồi đẩy đi hết sao?

Mai đại diện vừa chửi thầm trong lòng, vừa cố gắng đề nghị khéo léo:

“Có một chương trình quốc dân đang mời cậu, đúng lúc đang tìm cộng sự, hay là…?”

Việt Kiều lập tức nhìn về phía Lạc Thức Vi, giọng ôn tồn tám phần:

“Vậy thì chúng ta cùng nhau tham gia đi.”

Lạc Thức Vi vừa nhịn cười vừa ngoan ngoãn đồng ý:

“Được ạ, cảm ơn anh Việt.”

Việt Kiều dường như cũng nhận ra phản ứng của mình hơi quá đà, khẽ ho một tiếng, gương mặt trắng lạnh thoáng đỏ bừng, lại càng nghiêm túc giải thích:

“Anh không ghen đâu, em đừng suy nghĩ linh tinh. Ý tưởng của đạo diễn Nguyên rất tốt, để em tăng tương tác với Cố Du giúp nhập vai hơn. Nhưng anh lo em còn thiếu trải nghiệm, dễ bị cuốn vào, nên để tránh em lạc lối trong sự hào nhoáng của phim ảnh, anh sẽ thường xuyên giữ em bên cạnh, thường xuyên nhắc nhở cảnh giác, hiểu không?”

Có ai nói anh ghen đâu mà tự nhận vậy? Tự khai thế này thật sự ổn à?

Lạc Thức Vi suýt nữa cười đến không chịu nổi.

Việt Kiều người này, vừa gặp thì tưởng như tuyết sơn cao ngạo không thể chạm tới, nhưng khi thân quen rồi mới phát hiện, anh kỳ thực rất chân thành và cực kỳ nhiệt tình, thỉnh thoảng còn trẻ con như một đứa bé.

Cậu làm bộ chân thành nói với anh:

“Anh Việt đối với em tốt như vậy, tất nhiên em biết rồi. Anh chính là anh ruột của em đó, người anh duy nhất, sao em có thể nghi ngờ anh được chứ.”

Nói xong, còn không quên quay sang dỗ dành hệ thống một chút.

【Anh Thống à, tất cả đều là vì dỗ dành nam chính đó. Trong mắt em, anh ra giống như đứa con trai phản nghịch cần lão phụ thân bao bọc che chở. Chỉ có anh mới là người thật sự thương em, cưng chiều em nhất, anh ruột thân yêu nhất của em!】

【……】Hệ thống lười biếng nói:【Cậu nói ra nghe y như tra nam vậy đó.】

Lạc Thức Vi kiên quyết không thừa nhận.

Việt Kiều còn không biết, đứa em trai anh cưng chiều hết mực này thực chất là một tên tra nam mưu tính khắp nơi, lúc nào cũng tính kế sau lưng anh.

“Trước đó… Đái Vi có phải đang định mời em không?”

Lạc Thức Vi ngạc nhiên: “Anh Việt, sao anh cũng biết cả chuyện này vậy?”

Mai đại diện – người vẫn luôn không ưa gì cậu – hiếm hoi mở miệng nhắc nhở: “Cô gái đó không phải hạng tốt đẹp gì đâu. Nếu không muốn bị chơi cho sấp mặt thì tốt nhất tránh xa cô ta một chút.”

Cô từ trước đến giờ đều sảng khoái nhanh gọn, hai ba câu là kể hết những gì Đái Vi đã làm, nghe cũng chẳng khác gì lời đồn về Cố Du mấy.

Chẳng qua là mấy chuyện như giành vai, hại tiền bối, thủ đoạn thì ti tiện đến mức không nỡ nhìn.

Việt Kiều trấn an: “Đừng lo. Tôi đã nói chuyện này với đạo diễn Nguyên rồi, anh ấy sẽ không dung túng diễn viên đạo đức tệ như vậy tồn tại trong đoàn phim.”

“… Anh nói với đạo diễn Nguyên rồi?” Vẻ mặt Lạc Thức Vi có chút kỳ lạ.

Việt Kiều: “Tất nhiên.”

Lạc Thức Vi nhìn biểu cảm nghiêm túc bình thản của anh, bỗng thở dài trong lòng.

Việt Kiều thật là… hoàn toàn trái ngược với Nguyên Diệc Kỳ.

Xuất thân từ gia đình được nuôi dạy đàng hoàng, tuy tính khí có phần kỳ quái nhưng lại nhận được nền giáo dục tử tế, bản tính đơn thuần, thiện lương, lại chính trực. Dù đang ở giới giải trí xa hoa lộng lẫy, anh vẫn không quen nhìn cái thế giới bẩn thỉu nơi đây.

Người như vậy diễn vai Thẩm Độ Thu, một người nhìn thấu sự ô trọc của thế gian, bị hiện thực nghiền nát rồi dần đi về phía diệt vong, thật sự quá khó khăn.

“Em thở dài cái gì vậy?”

“Vì em có linh cảm không lành.” Lạc Thức Vi nói: “Anh, cá không? Em đoán chuyện này sẽ không diễn ra theo hướng anh nghĩ đâu. Việc anh nói với đạo diễn Nguyên sẽ không khiến người ta bị đuổi khỏi đoàn phim dễ dàng đâu, ngược lại sẽ dẫn đến phiền toái lớn hơn nữa.”

Việt Kiều hơi nhíu mày, đến cả Mai đại diện cũng kinh ngạc nhìn cậu, hỏi: 

“Phiền toái gì? Sao em biết?”

“Cảm giác thôi…”

Lạc Thức Vi chớp chớp mắt với anh, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng cười cười, hỏi: “Anh Việt, cá không? Nếu em đoán đúng, anh mời cơm nhé.”

Người đại diện Mai Vân Đình chen vào: “Tôi cược với cậu luôn. Nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ chịu trách nhiệm giải quyết mọi rắc rối vi phạm hợp đồng giữa cậu và công ty, cậu là nghệ sĩ dưới danh tôi luôn!”

Tuy chuyện người đại diện trước kia làm là dưới sự đồng thuận ngầm của đạo diễn Nguyên, nhưng đạo diễn Nguyên chỉ là người tốt bụng, không có nghĩa họ không nhận ra tên đó là kẻ tâm thuật bất chính. Mai Vân Đình tuy ngoài miệng ghét tiểu bạch liên, nhưng trong lòng vẫn muốn kéo cậu ra khỏi vũng lầy.

Lạc Thức Vi tất nhiên vui không tả: “Vậy coi như nói rõ rồi đó nhé!”

Dù nguyên tác chưa giải khóa cốt truyện về nữ phụ Đái Vi, nhưng Lạc Thức Vi cũng đã lần ra được không ít đầu mối.

【Việt Kiều nói cho hắn rồi, chẳng lẽ Nguyên Diệc Kỳ thật sự không biết trước? Em không tin. Loại người như hắn, chuyện gì cũng phải nằm trong tầm kiểm soát, sao có thể hoàn toàn không biết gì? Giờ Việt Kiều đem chuyện này nói thẳng ra, hắn sẽ làm gì? Nếu không xử lý, chắc chắn hình tượng của hắn trong mắt Việt Kiều và công chúng sẽ bị ảnh hưởng.】

Hệ thống: 【Đây chẳng phải điều cậu mong đợi sao?】

【Nhưng mà em cứ thấy chuyện không đơn giản như vậy. Nếu Đái Vi chỉ là một nữ phụ xuất hiện thoáng qua, định sẵn sẽ bị Nguyên Diệc Kỳ đá khỏi đoàn để dỗ dành Việt Kiều, thì anh Thống à, không đến mức không cho em giải khóa tuyến cốt truyện của cô ta chứ? Em đoán phía sau cô ta vẫn còn đất diễn…】

Nhưng mà tâm tư vai ác quá khó đoán, cậu thật sự đoán không ra Nguyên Diệc Kỳ sẽ làm gì.

Từ đó về sau, Lạc Thức Vi luôn cố ý lẫn vô tình để ý đến Đái Vi, muốn xem phản ứng của cô để đoán Nguyên Diệc Kỳ sẽ xử lý thế nào.

Có thể thấy rõ, tuy không biết đại BOSS làm gì, nhưng phản ứng của Đái Vi lại rất bất thường. Cô liên tục bị NG, mỗi lần diễn cùng Lạc Thức Vi gần như không có một cảnh nào hoàn thành trơn tru.

Lại NG thêm một lần nữa, trông tinh thần cô hoảng loạn và mỏi mệt, Lạc Thức Vi thử thăm dò hỏi: “Chị Vi Vi, chị không sao chứ?”

Đái Vi đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu đầy tia máu, gần như nhìn cậu với ánh mắt thù hận, bật cười lạnh: “Nhờ phúc các người, tôi đương nhiên không sao không được.”

Lạc Thức Vi đem chuyện này kể cho Việt Kiều nghe, người kia khẽ gật đầu hiểu rõ, nói:

“Đừng lo, đạo diễn Nguyên đã nói chuyện giải ước với cô ta rồi, thậm chí có thể sẽ bồi thường gấp đôi tiền vi phạm. Cô ta vẫn chưa cam lòng, nhưng…”

Anh khẽ nhếch môi cười: “Một người vì giành vai mà làm chuyện táng tận lương tâm như thế, đáng để phải trả giá đắt.”

Trong mắt Việt Kiều, đây rõ ràng là nhân quả báo ứng. Đạo diễn Nguyên cũng không phụ sự kỳ vọng của anh. Vị đạo diễn nổi tiếng trong giới là một nghệ sĩ hoàn mỹ như thánh nhân, quả nhiên danh xứng với thực.

Hắn coi trọng nghệ thuật hơn tất cả, không thể chấp nhận bất cứ tì vết nào, càng không bao giờ để diễn viên đạo đức bại hoại làm bẩn tác phẩm của mình.

Lạc Thức Vi khựng lại, hơi nghi hoặc gãi đầu.

Chẳng lẽ cậu đoán sai thật? Nguyên Diệc Kỳ vì muốn trấn an Việt Kiều, thật sự tính toán đá Đái Vi khỏi đoàn phim?

Việt Kiều thấy cậu không nói gì, liền khẽ cười trấn an: “Đừng buồn, dù không có vụ đánh cược, anh cũng sẽ bảo Mai Vân Đình đưa em về.”

Em trai của anh, vẫn là phải đặt bên cạnh mới yên tâm.

Lạc Thức Vi cũng không rối rắm nữa: “Được, cảm ơn anh Việt.”

Mai Vân Đình “hừ” một tiếng: “Nghe hay quá nhỉ, toàn lời hay ý đẹp, tôi giống như công cụ di động vậy.”

Dù nói vậy, chị vẫn đưa chìa khóa xe trong tay cho Lạc Thức Vi, dặn dò: “Chị vẫn đang nói chuyện với người đại diện bên em. Nếu đã xác định cậu là nghệ sĩ của tôi, thì không thể để cậu mỗi ngày đều bắt xe về khách sạn. Xe SUV ở gara ngầm đó, cậu lái đi… Từ từ, cậu có bằng lái chứ?”

“Có ạ.”

Lạc Thức Vi mặt mày rạng rỡ, “Cảm ơn chị Mai.”

“Ôi, miệng cậu ngọt như mật ấy.” Mai Vân Đình cảm khái: “Giờ mấy cậu trai trẻ sao vậy, từng đứa từng đứa còn biết làm nũng hơn cả mấy cô gái nhỏ.”

Dù nói thế, chị vẫn rất hưởng thụ.

Lạc Thức Vi cũng rất hưởng thụ phần quà này.

Với bản tính mặt dày không biết xấu hổ, cậu nhận lấy chìa khóa không chút khách sáo, vừa tan làm trưa hôm đó liền chạy ngay đến gara ngầm, dáng vẻ hào hứng lộ rõ.

Đàn ông mà, ai mà không thích xe? Tuy không phải loại xe đắt đỏ gì, nhưng cảm giác tự tay nắm vô lăng thật sự rất sảng khoái.

Lạc Thức Vi đắc ý khoe khoang: “Anh Thống, đáng tiếc anh không có thân thể, nếu không tối nay em nhất định chở anh dạo một vòng cho đã đời.”

【Ha hả.】Hệ thống phát ra một tiếng byte vô nghĩa.

Lạc Thức Vi giả vờ không nghe thấy, lái xe ra khỏi bãi.

“Rầm ——!”

Âm thanh gì vậy?

Cậu chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó là tiếng va chạm nặng nề giữa xe và một vật thể không rõ trong gara tối om.

Nghe rõ ràng đến đáng sợ.

“Tôi tông trúng người rồi???”

Cậu hoảng hốt, vội nhảy xuống xe, sau đó liền nhìn thấy trong một góc phía xa có một người phụ nữ ngã nhào.

Cô ta nằm ngửa, mái tóc đen xõa tung trên mặt đất, không hề nhúc nhích. Máu tươi chảy dọc theo chân, đỏ sẫm đặc quánh, chói mắt vô cùng.

Không biết sống hay chết.

Lạc Thức Vi ngàn vạn lần không ngờ, vừa mới nhận chìa khóa xe chưa bao lâu đã gặp vận đen như vậy. Tim cậu gần như ngừng đập, mắt mở to nhìn khuôn mặt cô gái đó, giọng nói khô khốc khó khăn vang lên:

“… Đái Vi?”

Lại là Đái Vi?

Cậu… giết Đái Vi rồi?

Cả người Lạc Thức Vi choáng váng, lùi lại hai bước, loạng choạng không ngã xuống đất mà lại ngã vào một vòng tay ấm áp mạnh mẽ.

Mùi trà nhàn nhạt cùng với giọng nói ôn hòa của nam nhân nhẹ nhàng vang lên bên tai, mang theo cảm giác khiến người ta yên tâm đến lạ:

“Đừng sợ, không ai thấy đâu. Cậu sẽ không sao.”

Lạc Thức Vi cứng đờ quay đầu nhìn lại, đối diện chính là gương mặt thanh nhã không ai sánh được. Lúc này, Nguyên Diệc Kỳ như thần minh từ trên trời giáng xuống, đến cứu vớt một con dê lạc đường là cậu.

Môi cậu run rẩy, suýt nữa mắng ra thành tiếng… nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play