【Đã thành công ngăn Việt Kiều sử dụng thuốc tăng cường trí nhớ, giữ được sự tỉnh táo, tiến độ tuyến chính trước mắt tăng 5%.】

Phá hỏng được một vòng kế hoạch của Nguyên Diệc Kỳ, cho dù chỉ là một bước tiến nhỏ nhoi, cũng đủ khiến Lạc Thức Vi cảm thấy cực kỳ sung sướng trong lòng.

Khóe miệng cậu không nhịn được hơi cong lên, nhưng vừa quay đầu lại đã đối diện với một ánh mắt màu xanh xám sâu thẳm đầy dò xét.

Nguyên Diệc Kỳ lại không hề chú ý đến Việt Kiều, mà từ bao giờ đã chăm chú nhìn cậu không rời. Thấy Lạc Thức Vi quay sang, cậu thong dong vẫy vẫy kịch bản trong tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười hàm chứa ẩn ý.

Bình thản, sâu xa, khiến người ta lạnh sống lưng.

Cảm giác như đang bị một phần tử nguy hiểm theo dõi, cả người Lạc Thức Vi nổi đầy da gà, bất giác rùng mình.

Ngay sau đó, cậu lập tức làm bộ mặt vô tội, nở nụ cười sáng lạn như có thể hòa tan băng tuyết, rồi giả vờ như không có chuyện gì mà dời ánh mắt đi.

Diễn như chưa có gì xảy ra.

Buổi quay hôm đó diễn ra vô cùng suôn sẻ, công việc buổi trưa kết thúc sớm. Khác với sự thờ ơ lần đầu xuất hiện, hiện tại Lạc Thức Vi chẳng khác nào “con cưng của cả đoàn phim”.

Không chỉ có tổ hóa trang trưởng đích thân phục vụ, ngay cả nữ phụ đang nổi – Tiểu Hoa Đái Vi – cũng chủ động tới bắt chuyện, mỉm cười ngọt ngào:

“Thức Vi, mai còn có cảnh chúng ta diễn chung, tối nay có muốn cùng ăn cơm tiện thể tập thoại không?”

Cô ta vốn đã xinh đẹp, lại đi theo phong cách nữ minh tinh quyến rũ, chỉ cần nhẹ nhàng chớp mắt thôi đã toát lên đầy vẻ phong tình.

Sự chủ động này tất nhiên không hẳn nhắm vào bản thân Lạc Thức Vi, mà là vì người đang đặc biệt ưu ái cậu – Cố Du. Lạc Thức Vi dĩ nhiên hiểu rõ điều đó, lập tức định từ chối. Không ngờ lại có người cướp lời trước cậu.

Cố Du vừa vặn bước tới, cười nói:

“E là cô phải hẹn lần sau rồi. Tiểu Lạc còn thiếu tôi một bữa cơm đấy, đúng không?”

Lạc Thức Vi phối hợp làm mặt khổ, oán trách nói:

“Anh vẫn còn nhớ vụ đó à? Lát nữa em không bị ăn đến phá sản là may rồi…”

Đái Vi thấy vậy liền biết điều không dây dưa thêm. Cô cắn môi, mỉm cười:

“Vậy thì thôi, lần sau lại hẹn. Dù gì cũng chung đoàn phim, sẽ còn nhiều cơ hội ăn chung mà.”

Sau khi Lạc Thức Vi và Cố Du rời đi, Đái Vi vẫn đang tẩy trang ở một góc.

Trợ lý của cô bước đến, nghi hoặc hỏi:

“Chị, cậu ta chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, nhiều nhất cũng chỉ nhờ bám vào Cố Ảnh đế. Bản thân thì chẳng có gì cả. Sao chị còn hạ mình kết thân với cậu ta, lại còn bị từ chối nữa…”

Đái Vi liếc trợ lý, khinh thường nói:

“Em biết gì chứ. Nhờ cậu ta mới dễ tiếp cận được Cố Du. Với lại, vì giành vai diễn trong phim này, chị đã đắc tội cả công ty rồi. Nếu không tìm được chỗ dựa tiếp theo…”

Cô lẩm bẩm, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng hoảng loạn.

Cố Du tự mình lái xe đưa Lạc Thức Vi đi ăn, đến trợ lý cũng không mang theo. Lúc chờ đèn đỏ, hắn nghiêng đầu liếc sang Lạc Thức Vi đang lướt điện thoại. Trên màn hình đang hiển thị tư liệu Baidu của Đái Vi.

Cố Du nhướn mày:

“Cậu thích Đái Vi?”

Lạc Thức Vi tất nhiên không thể nói mình đang tìm tư liệu nữ phụ do hệ thống không cung cấp, đành cười gượng:

“Tại chị Vi Vi đẹp quá ạ.”

Cố Du thản nhiên:

“Xinh thật, nhưng không hợp với cậu.”

“Hả?”

Lạc Thức Vi lập tức dựng tai lên hóng hớt, còn cố làm ra vẻ ngây thơ:

“Vì sao ạ?”

“Cậu không cho cô ta được thứ cô ta muốn, cuối cùng còn sẽ bị cô ta vắt kiệt giá trị rồi hại chết.”

Cố Du nhìn vẻ mặt kinh hãi của Lạc Thức Vi, giống như con thỏ nhỏ đáng thương. Hắn không nhịn được đưa tay xoa đầu cậu, ghé sát tai nói nhỏ:

“Cậu có biết, cô ta giành được vai này như thế nào không?”

“Không phải thử vai sao?”

“Lúc đầu đạo diễn Nguyên chọn một người khác, là đồng nghiệp cùng công ty với Đái Vi, diễn xuất tốt hơn, kinh nghiệm dày dặn hơn, còn từng nâng đỡ cô ta.”

Cố Du nói ra một cái tên, vừa lái xe, vừa tùy ý nói:

“Cậu có thể tìm thử cái tên này đi.”

Lạc Thức Vi lập tức tra cứu, kết quả hiện ra một loạt tin tức tai tiếng, từ chuyện bí mật kết hôn sinh con đến ngoại tình trong hôn nhân, cờ bạc, hút chích, ăn chơi trác táng… thật giả lẫn lộn, vẫn còn đang bị nghi vấn.

Đồng tử cậu hơi co lại, gần như đã đoán được câu trả lời.

“Đái Vi vì tranh giành vai diễn mà không từ thủ đoạn, đến mức hãm hại người tiền bối từng có ơn với mình, cũng đã hoàn toàn đắc tội với công ty. Cô ta thuận lợi có được vai diễn này, công ty nể mặt Nguyên đạo, nên trong lúc quay "Vượt Rào" cũng tạm thời không động đến cô ta. Nhưng mà sau khi quay xong thì…”

Cố Du chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, lắc lắc đầu, không cần nói tiếp cũng đủ hiểu.

【Má ơi anh ơi, cái drama này thiệt là quá nổ luôn đó! Giới giải trí đúng là quá mẹ nó kích thích đi!】

Lạc Thức Vi trong lòng thì gào thét như điên, bên ngoài lại ra vẻ mặt bị dọa sợ đến mức cứng đờ, run rẩy mở miệng châm ngòi:

“Cố lão sư, nếu cô ấy độc ác như vậy, vì sao Nguyên đạo vẫn muốn giữ cô ấy lại trong đoàn phim?”

Cố Du nghiêm túc chỉnh lại lời cậu:

“Là vì đạo diễn Nguyên không biết thôi.”

Lạc Thức Vi: “…… Vậy à.”

“Cho nên đó, Tiểu Lạc, em không được thân thiết quá với cô ta đâu, sẽ bị cô ta hại đấy, biết chưa?”

Cố Du cho xe dừng bên lề đường, hơi nghiêng người lại, một tay đặt lên vai thiếu niên, hưởng thụ ánh mắt sùng bái và ỷ lại từ cậu, hạ giọng chậm rãi nói:

“Em muốn gì, anh đều có thể cho… chỉ cần em ngoan.”

Lạc Thức Vi bối rối nhìn hắn:

“Cố lão sư……”

“Gọi là anh đi.” Cố Du nhìn cậu với vẻ mặt chân thành tha thiết: “Anh thật sự rất thích em, Tiểu Lạc, chính là kiểu thích mà em đang nghĩ tới đó. Anh biết em có thể chưa tiếp nhận được ngay, cứ về suy nghĩ kỹ đi. Nếu em đồng ý, anh có thể cho em tất cả những gì em muốn.”

“Tài nguyên? Tiền tài? Còn cả sự tôn trọng mà em vẫn luôn khao khát.”

Hiển nhiên Cố Du đã có sự chuẩn bị từ trước. Mỗi điều hắn nói ra đều đúng vào nỗi khao khát mà nguyên chủ của Lạc Thức Vi từng mong mỏi mà chưa từng có được.

Có điều là…

Về đến khách sạn, Lạc Thức Vi bắt đầu mách lẻo:

“Anh ơi! Diễn xuất của hắn dầu mỡ thật sự, không hề kém cạnh Nguyên Diệc Kỳ, một người tinh tế từng bước tẩy não, người kia lại lộ liễu dụ dỗ, em suýt nữa cười lòi ruột luôn ấy!”

【…】

Hệ thống không buồn đáp lại.

Lạc Thức Vi vẫn không ngừng lải nhải:

“Anh, Cố Du với Đái Vi sau này kết cục sao? Còn cảnh nào nữa không, cho em xem đi!”

【Chưa mở khóa.】

“………”

“Thôi được rồi, thu hoạch lớn nhất hôm nay là em nhận ra – Nguyên Diệc Kỳ mới là kẻ vừa có kỹ năng diễn, vừa có tố chất tâm thần. Những người khác dễ xử lý hơn nhiều.”

Còn chuyện ám chỉ của Cố Du? Mặc xác hắn đi.

Nói thì nói vậy, nhưng cậu tuyệt đối không định thật sự “hiến thân” cho gã đàn ông nào hết! Dù gì cậu cũng có một nam chính, có thể xử lý hết mọi chuyện.

Lạc Thức Vi đầy quyết tâm: nhất định phải bảo vệ Việt Kiều, cây non nhà mình, như ba bảo vệ con ruột!

Đêm khuya, sau khi tắm nước ấm chuẩn bị đi ngủ, cậu bỗng nhận được điện thoại của người đại diện.

Lúc thấy tên người gọi, cậu phải ngơ ra mất một phút mới nhớ ra, hoá ra cậu có người đại diện thật.

Xem cậu không có nổi một trợ lý thì biết đời sống thê thảm cỡ nào – hoàn toàn bị thả trôi.

Lạc Thức Vi đầy nghi ngờ bắt máy, định mở miệng nói ngay: “Anh gọi nhầm rồi.”

Không ngờ câu đầu tiên người đại diện nói lại là:

“Cậu tiếp cận Cố Du? Còn ăn tối với hắn?”

Lạc Thức Vi chấn động:

“Tin tức của anh nhạy thật.”

“Vớ vẩn,” đối phương mắng luôn, không vòng vo: “Cố Du là gay, thích mấy kiểu thỏ con vô hại, cảm giác chơi lên không nguy hiểm. Nếu hắn để ý cậu, thì cứ nhận lời đi. Hắn cho tài nguyên rất hào phóng. Lạc Thức Vi, ngày cậu nổi tiếng sắp tới rồi!”

Đậu má! Giới giải trí thực dụng như vậy sao? Người đại diện xúi diễn viên nam bán mông?

Lạc Thức Vi vừa kinh ngạc vừa cảm thán, cố giải thích:

“Anh à, anh hiểu lầm rồi. Hắn mời em ăn cơm không phải vì có hứng thú với em…”

“Vậy vì cái gì?” Giọng người đại diện ngập tràn nghi hoặc.

Lạc Thức Vi nghiêm túc nói:

“Hắn bảo rất thích anh. Nếu em chịu dẫn anh lên giường hắn, hắn sẽ cho em vai nam chính. Anh à, anh là người em tin tưởng nhất, là cộng sự đáng dựa dẫm nhất. Giờ là lúc anh hy sinh vì em rồi đó! Em tin anh làm được!”

Đầu dây bên kia lặng vài giây, rồi chửi om sòm:

“Lạc Thức Vi, cậu con mẹ nó… —— đô đô đô đô ——”

Lạc Thức Vi thản nhiên cúp máy, mặt đầy khinh thường:

“Phi, ông thì tính là cái gì. Ngay cả anh Thống cũng chưa bắt tôi hiến thân, đến lượt ông chỉ huy tôi chắc? Phải không, anh thống?”

【Hệ thống: ……】

Lạc Thức Vi lại nhập vai bạch liên hoa, mắt đỏ hoe giả vờ khóc:

“Anh, sao anh không nói gì cả? Chẳng lẽ anh cũng giống tên biến thái kia, muốn Tiểu Điềm Điềm là em đi hiến thân cho Cố Du sao hu hu hu… Nếu là anh yêu cầu, em có thể chịu!”

Vẻ mặt hắn tỏ ra bi tráng như sẵn sàng lên pháp trường.

【Đừng làm loạn.】Hệ thống lười biếng nói:【Cố Du là vai phản diện quan trọng của kế hoạch. Khi tính kế nam chính, hắn có vai trò rất lớn.】

“Cảm ơn anh, em hiểu rồi!”

Lạc Thức Vi lập tức nắm bắt được tin tức mấu chốt, vừa được lợi lại còn đắc ý:

“Nhưng anh ơi, không phải bảo là chưa mở khóa tin Cố Du à, anh nói như vậy không sao chứ?”

【Chủ Thần trừ 3 điểm của tôi rồi.】

Lạc Thức Vi cảm động đến phát khóc.

Anh Thống nhà cậu đúng là cưng chiều cậu quá mức! Không tiếc bị trừ điểm cũng phải nói cho cậu tin quan trọng! Đây chính là tình huynh đệ thiêng liêng!

Với sự chỉ điểm của anh Thống, Lạc Thức Vi đã biết bước tiếp theo nên làm gì. Nếu Cố Du là một cái bẫy, vậy thì càng phải kiên quyết không để hắn tiếp cận Việt Kiều!

Phòng cháy, phòng trộm, phòng Nguyên Diệc Kỳ, giờ phải thêm cả Cố Du!

Lạc Thức Vi cảm thấy mình chẳng khác gì một người cha lo lắng cho đứa con trai đơn thuần của mình.

Nhưng ngay khi đến phim trường, cậu đã thấy có gì đó sai sai.

Ánh mắt mọi người nhìn cậu đều kỳ lạ.

Lạc Thức Vi thay xong phục trang, cảnh giác quan sát xung quanh, lẩm bẩm:

“Anh, sao em thấy ánh mắt họ cứ là lạ…”

【Giống hệt ánh mắt cậu nhìn người khác khi hóng bát quái.】

????

Cậu còn đang bối rối thì chạm mặt Cố Du.

Cố Du mỉm cười, thân mật xoa đầu cậu. Ở một góc vắng người, hắn ghé sát, giọng trầm thấp mập mờ:

“Tiểu Lạc, xem ra cậu đã nghĩ thông rồi. Nhưng mấy chiêu này thấp tay quá, cậu muốn gì cứ nói thẳng với tôi, cần gì phải vất vả vậy.”

Lạc Thức Vi hóa đá thật sự.

Cậu chớp mắt, chần chừ hỏi:

“Cố lão sư, anh đang nói gì vậy?”

Cố Du nhíu mày nhìn cậu, ánh mắt như đang nhìn một đứa bé biết rõ còn giả vờ.

Oan uổng ghê! Lần này cậu không làm gì cả thật mà!

Cố Du thở dài:

“Hôm qua chúng ta ăn tối, ảnh bị đưa lên tin rồi. Cậu còn muốn tiếp tục giả ngây à?”

Lạc Thức Vi giật mình, mở điện thoại ra xem – và rồi… chỉ biết gào lên: “Đụ má!”

Tin tức kia hoàn toàn nghiêng về phía cậu, nói cậu và Cố ảnh đế ăn tối sinh tình, mập mờ không rõ, ảnh chụp cũng ái muội đến quá đáng.

Hiển nhiên, đây không phải paparazzi chụp lén, mà là bài PR được dàn dựng.

Lạc Thức Vi lập tức nghĩ đến người đại diện ăn mắng hôm qua. Rất có thể là gã vẫn không cam lòng nên tự mình ra tay!

Cậu còn chưa kịp mở miệng giải thích, thì đột nhiên một cảm giác nguy hiểm nhói lên như kim châm, khiến Lạc Thức Vi theo bản năng quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt băng lạnh của Việt Kiều.

Cậu vô thức co rụt cổ lại, cảm giác giống như bị bắt gian tại trận vậy, cực kỳ chột dạ.

Nhưng lúc này có muốn giải thích cũng đã không còn kịp nữa, vì cảnh quay đầu tiên của hôm nay sắp bắt đầu.

Cảnh này có ba vai chính: Cố Du vẫn là tra công, Việt Kiều đóng vai chính thụ, còn Lạc Thức Vi là sinh viên tiểu tam đã hắc hóa.

Cậu phải diễn cảnh lén lút quyến rũ tra công trước mặt Việt Kiều, liếc mắt đưa tình với nhau.

Còn Việt Kiều thì đóng vai người yêu đang có xu hướng trầm cảm, mơ hồ phát hiện người yêu mình phản bội nhưng hai người đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, nỗi phẫn nộ chỉ có thể dồn nén trong lòng. Trong không gian văn phòng chật hẹp, ba người mỗi người một tâm sự, ngầm sóng ngầm cuộn trào.

Lạc Thức Vi vốn nghĩ cảnh này sẽ khó quay, vì hôm qua đã quay hỏng một lần, phải tạm hoãn. Nhưng cậu không ngờ…

Ngay khi Nguyên Diệc Kỳ vừa hô “Bắt đầu”, người nhập vai nhanh nhất lại chính là Việt Kiều.

Thẩm Độ Thu đang họp với tổng tài Lục Triệu, bàn về báo cáo tài chính của công ty năm nay. Anh có làn da trắng bệch mang vẻ bệnh tật, giọng nói trầm ổn có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn như trước lạnh nhạt bình thản.

Thế nhưng Lục Triệu lại tỏ ra không chuyên chú, vì sự chú ý của hắn đang đặt lên người thư ký trẻ bên cạnh.

Đúng vậy, mấy ngày Thẩm Độ Thu đi công tác, Lục Triệu đã giữ lại Nam Nghiên – sinh viên từng bị bắt nạt bên người, thăng chức thành thư ký riêng. Không ngờ rằng cậu thanh niên này lại đem lòng yêu mến hắn, bám dính không rời, thậm chí còn len lén liếc hắn khi đang bàn công việc với người yêu, cố tìm cảm giác tồn tại.

Lục Triệu không thể phủ nhận rằng hắn có chút hoảng hốt, nhưng càng nhiều hơn là thấy kích thích.

Lạc Thức Vi vào vai Nam Nghiên, hoàn toàn là dáng vẻ tiểu yêu tinh, cứ cách một lúc lại cố ý xen vào cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông, tưởng rằng mình che giấu giỏi, nào ngờ diễn xuất lại rất vụng về.

Trong một cảnh rót trà, Nam Nghiên sơ ý làm rơi ly trà xuống đất, nước ấm bắn lên cổ tay. Lục tổng định đứng dậy giúp cậu xử lý, nhưng còn chưa kịp thì Thẩm Độ Thu đã nhanh tay hơn.

Việt Kiều trong vai Thẩm Độ Thu, gần như theo phản xạ kéo cậu về phía mình, ngăn cản sự tương tác giữa Nam Nghiên và Lục Triệu, cúi đầu quan tâm:

“Đau không? Mau dùng khăn lạnh chườm một chút, đừng để phồng rộp.”

Việt Kiều và Cố Du đều khựng lại một chút.

Vì đoạn này không có trong kịch bản.

Theo kịch bản gốc, lẽ ra phải là Lục Triệu vội vàng nắm lấy tay tiểu tam đầy đau lòng, còn Thẩm Độ Thu thì nhìn thấy liền phẫn nộ, lạnh lùng bảo tiểu tam ra ngoài.

Kết quả, kịch bản bị đảo ngược hoàn toàn.

Trước màn hình, phó đạo diễn cũng ngây ra một lúc, sau đó gật gù:

“Việt Kiều tự sửa lại diễn xuất, nhưng cũng có lý. Thẩm Độ Thu kéo giãn khoảng cách là để không cho hai người kia thân cận, dùng cách biểu hiện kín đáo để ngầm ám chỉ rằng anh ta đã nhìn thấu tất cả.”

Nguyên Diệc Kỳ thì mặt mày vi diệu, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, lẩm bẩm:

“Không đúng.”

Việt Kiều nhập vai rất sâu, diễn xuất của anh truyền tải trọn vẹn sự ghen tuông, phẫn nộ và khổ đau đang bị kìm nén. Nhưng vấn đề là…

Anh đang ăn giấm của Nam Nghiên, coi Lục Triệu là tiểu tam!

Bởi vì sự chiếm hữu của Việt Kiều hướng về phía Lạc Thức Vi, nên anh bài xích Cố Du, bài xích luôn cả vai diễn của Cố Du, đối xử với hắn như tình địch.

“Ôi trời… Kịch bản của tôi bị bọn họ chơi nát rồi.”

Nguyên Diệc Kỳ buồn rầu nhìn một màn trước mắt, lại không hề nổi giận, ngược lại như thể phát hiện ra một trò chơi mới đầy thú vị, khẽ bật cười mà không thành tiếng, mặc kệ tình tiết phát triển theo hướng kỳ quái này.

Lạc Thức Vi cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Ánh mắt sắc bén của Việt Kiều như không một tiếng động đang lên án, mỗi một câu thoại, mỗi một cử động đều khiến cậu sợ đến dựng tóc gáy.

Mẹ nó… người này trông có vẻ tức giận không nhẹ a.

Vừa kết thúc cảnh quay náo loạn, cậu lập tức nhào tới dỗ dành vị “tiểu tổ tông” này.

Lạc Thức Vi giật khăn lông và chai nước từ tay Mai – người đại diện, nhanh như bay chạy tới trước mặt Việt Kiều, đưa lên như dâng vật quý, hạ giọng nịnh nọt:

“Anh Việt, anh phải nghe em giải thích, mấy tin đó toàn là tin giả đấy!”

Việt Kiều nhận lấy khăn, chậm rãi lau mồ hôi trên trán, gương mặt trắng như ngọc lạnh như sương, đôi mắt đen sâu thẳm không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào Lạc Thức Vi như muốn thiêu rụi người ta. Đến lúc này anh mới mở miệng.

Giọng anh trầm thấp, lạnh lùng, còn lẫn chút tức giận nghiến răng nghiến lợi:

“Lạc Thức Vi, em bị làm sao đấy mà lại đi tìm anh ta để tạo scandal, em định trở thành Đái Vi thứ hai sao? Muốn tài nguyên hay muốn cái gì, nói với anh không được à? Ngay cả muốn xào couple, cũng phải đến tìm anh chứ!”

Mai đại diện sợ đến mức nhanh chóng chen vào:

“Việt Kiều, anh trai à, cậu bình tĩnh chút! Trước đây không phải cậu nói là sẽ không bao giờ tạo scandal, không dùng mấy thủ đoạn thấp kém đó sao!”

Việt Kiều cười lạnh:

"Tôi sợ nếu tôi không đồng ý, sẽ có người chạy đi tìm người khác mất.”

Người đại diện: ???

Giọng điệu kiểu gì mà như oán phụ vậy? Anh trai ơi, biết các cậu là anh em thân thiết thì không sao, chứ không thì người ngoài nghe được còn tưởng cậu bị bạn gái cắm sừng rồi đấy!

Lạc Thức Vi thở dài:

“Anh, em không muốn tạo scandal với bất kỳ ai, chỉ muốn yên ổn cùng anh quay xong bộ phim này thôi. Nhưng người đại diện của em rõ ràng không nghĩ như vậy……”

Cậu cười khổ, tất cả đều nói bằng ánh mắt mà không thành lời.

Việt Kiều khựng lại, không cần Lạc Thức Vi nói rõ, anh đã tự bổ não ra toàn bộ câu chuyện: từ một minh tinh trẻ ký hợp đồng bị công ty áp bức, đến việc người đại diện không từ thủ đoạn để leo lên, từ đầu tới cuối, nghệ sĩ nhỏ chẳng có chút quyền nói “không”.

“Là anh hiểu lầm em rồi,” anh áy náy nói: “Dựa vào scandal để leo lên suy cho cùng cũng là thủ đoạn rẻ tiền. Người đại diện này của em đúng là có vấn đề. Thức Vi, giao cho anh xử lý. Anh sẽ sắp xếp lại cho em, đưa em về phòng làm việc của anh, để tiện chăm sóc.”

Về dưới trướng Việt Kiều?

Phải biết rằng, đến nay phòng làm việc của anh chỉ phục vụ riêng một mình anh, tài nguyên thì dồi dào đến mức không xài hết, lại đều là IP đỉnh cấp. Nếu Lạc Thức Vi thật sự được đưa về đó, tương lai không thể nghi ngờ sẽ sáng rực rỡ.

Lời hứa này, quả thật có sức nặng không nhỏ.

Lạc Thức Vi còn chưa kịp phản ứng, đã bị cắt ngang.

“Đang nói gì đấy? Là tin sáng nay về Cố lão sư với Tiểu Lạc sao?”

Một giọng nói ôn hòa, pha chút trêu chọc vang lên. Trong lòng Lạc Thức Vi như có tiếng chuông báo động, quay đầu lại liền thấy Cố Du đang cùng Nguyên Diệc Kỳ bước về phía họ.

Nam nhân kia vẫn cầm chặt kịch bản trong tay như mọi khi, cử chỉ nhã nhặn lễ độ, khuôn mặt thanh tú, khí chất xuất chúng, nụ cười ôn hòa như gió xuân khiến người ta thả lỏng.

Vừa thấy hắn, không khí xung quanh dường như cũng nhẹ nhàng, tươi mát hơn.

Việt Kiều chủ động kể lại chuyện vừa rồi, nghiêm túc nói:

“Đạo diễn Nguyên, tôi thấy Thức Vi không nên tiếp tục làm việc dưới người đại diện kia nữa, sẽ bị hủy mất một diễn viên còn thuần khiết.”

Không ngờ Nguyên Diệc Kỳ lại chỉ cười bất đắc dĩ:

“Đừng gấp, tôi biết chuyện này. Người đại diện của Tiểu Lạc tối qua đã đến tìm tôi, hỏi ý kiến tôi, và tôi đồng ý rồi.”

“Cái gì? Anh đồng ý rồi?” Mọi người đều kinh ngạc.

Lạc Thức Vi hoảng sợ cực độ. Cậu không ngờ mọi chuyện lại liên quan đến cả Nguyên Diệc Kỳ – chẳng khác nào tự mình bóc trần. Nhưng ngay sau đó, cậu nhận ra mình vẫn quá ngây thơ.

“Đúng vậy. Tôi còn giúp hắn liên hệ với người đại diện của Cố lão sư, sau khi ba bên thương lượng, mới có tin tức sáng nay.”

Nguyên Diệc Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lạc Thức Vi, giọng nói mỉm cười đều đều nghe rợn cả người, cứ như đang đọc Kinh Thánh.

Hắn cúi đầu nhìn Lạc Thức Vi, giọng điệu ôn tồn, như có lực lượng xoa dịu tâm hồn:

“Tiểu Lạc, đúng như Việt Kiều nói, việc dùng scandal để tranh thủ sự chú ý vốn là một chiêu trò hèn kém. Nhưng vai của cậu lại rất đặc thù, nên khi người đại diện đề xuất, tôi không từ chối ngay. Nhân vật Nam Nghiên vốn là kẻ bị xã hội hắc ám làm vấy bẩn, từng nếm trải quyền lực và hưởng thụ không cần nỗ lực, từ đó từng bước sa vào tham lam và cực đoan. Cậu chưa có nhiều kinh nghiệm diễn xuất, cũng chưa từng trải qua những điều đó, nên vai diễn này với cậu thực sự khá phức tạp. Có lẽ chúng ta nên ‘đi đường vòng’, dùng một số phương thức đặc biệt, giúp cậu trải nghiệm cuộc đời Nam Nghiên. Giúp cậu… hoàn toàn nhập vai.”

“Giúp tôi nhập vai?” – Lạc Thức Vi giật giật khóe miệng. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nguyên Diệc Kỳ, cậu chỉ cảm thấy buồn cười đến hoang đường.

Lý do này… thật sự quá nực cười.

Nhưng cậu còn chưa kịp nói ra nghi vấn, đã bị dội ngay gáo nước lạnh.

Ảnh đế Cố Du – người mà ai cũng xem như cáo già giới giải trí – lúc này lại như mất não, bày ra vẻ mặt “bừng tỉnh đại ngộ”, tán thưởng nói:

“Thì ra là vậy! Đạo diễn Nguyên đúng là thâm sâu khó lường. Nếu vì lợi ích của đoàn phim, vì Tiểu Lạc, tạo scandal cũng không vấn đề gì.”

Việt Kiều trầm ngâm một lát, cũng gật đầu chậm rãi:

“Tuy rằng có hơi lách luật, nhưng để hoàn toàn hòa nhập vào nhân vật, đây đúng là một phương pháp hiệu quả.”

Những người khác cũng phụ họa theo.

Rõ ràng cách đây vài phút, tạo scandal vẫn còn bị mọi người xem là chiêu trò hạ cấp. Nhưng chỉ cần một câu của Nguyên Diệc Kỳ, dù lý do có hoang đường đến mấy, cũng không ai nghi ngờ động cơ của hắn – bởi vì trong mắt họ, Nguyên Diệc Kỳ là vị thánh hoàn mỹ.

Chỉ có Lạc Thức Vi không nghĩ vậy.

Nhìn một màn trước mặt, cậu đột nhiên cảm thấy rùng mình. Không chỉ là buồn cười, mà là kỳ dị đến mức giống một nghi lễ hiến tế tà giáo.

Mà Nguyên Diệc Kỳ – chính là giáo chủ mà những tín đồ ngốc nghếch kia đang mê tín…

Tà thần.

Và vị tà thần ấy, bằng gương mặt hoàn mỹ không tì vết, khí chất thần thánh cao quý, đang bao phủ lấy cậu bằng một bản chất tà ác tối tăm. Hắn nhìn cậu đầy dịu dàng và trìu mến, khẽ cười, giọng nói vô cùng bao dung:

“Tiểu Lạc, cậu có thể từ từ trải nghiệm cuộc đời của Nam Nghiên, không chỉ Việt Kiều, mà tất cả mọi người… sẽ phối hợp tốt với cậu.”

……!!!

Lạc Thức Vi nổi hết da gà.

Cậu nhận ra, ván cờ ngày hôm qua mà mình tưởng rằng đã “phản đòn” thành công, thực chất lại khiến Nguyên Diệc Kỳ sớm phát hiện ra sự dây dưa giữa cậu và Việt Kiều.

Bây giờ, hắn hoàn toàn có thể dùng cách hủy diệt cậu, để kéo theo cả Việt Kiều; hoặc dùng cách hủy diệt Việt Kiều, để lôi cậu xuống địa ngục cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play