Ngồi chưa được bao lâu, những công nhân đo đạc kích thước để sửa cửa đã đến. Mấy ngày nay, họ hết sửa cửa sổ, lại sửa mái hiên, xong mái hiên thì đến cửa, lịch trình kín mít khiến ai nấy đều trông mệt mỏi.
Nhân viên dọn phòng cũng đến, nhưng Nhan Như Ngọc không cho vào: Anh ta vẫn chưa từ bỏ, cứ đi loanh quanh trong căn phòng bừa bộn, thỉnh thoảng cúi xuống, nhặt lên từng mẩu vụn nhỏ và ngắm nghía kỹ càng, sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Trần Tông chẳng quan tâm, ngồi khoanh chân trên giường, lạnh lùng nhìn Nhan Như Ngọc bận rộn vô ích.
Trong lòng, anh còn khá khâm phục Nhan Như Ngọc: Anh ta có thể bình tĩnh nhanh như vậy. Người bình thường sau khi gặp phải liên tiếp nhiều biến cố, dù sao cũng phải phát điên hoặc tát vài cái vào mặt người bên cạnh.
Mã Tu Viễn vòng qua đám công nhân ở cửa tiến vào, đưa cho Trần Tông một gói hàng: “Dưới tầng có bưu kiện cho anh, tôi mang lên đây luôn rồi.”
Đó là quần áo mua giúp Tiêu Giới Tử, Trần Tông vội nhận lấy nhưng không mở ra ngay: Mở ra là đồ nữ, không tiện giải thích.
Mã Tu Viễn đến để thống kê việc ở lại hay rời đi: “Hiệp hội đặt khách sạn đã hết hạn, nếu mọi người muốn ở thêm, chúng tôi có thể gia hạn thêm hai ngày nữa. Ngoài ra, nếu dự định về, chúng tôi sẽ sắp xếp phương tiện đi lại.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT