Tiêu Giới Tử nhìn thấy, có một chỗ trên bề mặt hòn đá, gần ngay trung tâm, từng cụm từng cụm đẩy ra ngoài một cách chậm rãi.
Thật khó mà hình dung, giống như trên gỗ mục từ từ mọc lên từng cụm nấm mèo đen đỏ, các lớp thịt dày lên, cứ như vậy mà lớn lên trước mắt, đan xen rải rác, không theo quy luật nào cả.
Rồi sau đó, từ trung tâm của mỗi cụm "nấm mèo", bắt đầu tiết ra từng hạt nhỏ giống như quả mọng màu đỏ sẫm, bóng lên vẻ nhờn nhẫy của dầu, hình dạng tựa như nhựa cây hay dầu thông từ kẽ hở của cây cổ thụ tiết ra, còn hơi run rẩy, phảng phất như có cảm giác chuyển động.
Lý Bảo Kỳ nhìn từng cụm, còn đếm đại khái một lượt.
Khoảng năm phút sau, các lớp nấm mèo như cánh hoa cuộn lại, từng lớp bao phủ lẫn nhau, rút vào thành một cụm, sau đó từ từ thụt trở lại trong đá.
Trần Tông kinh ngạc đến ngơ ngẩn: “Vậy… khi nó thụt vào trong đá, trên bề mặt có để lại cái lỗ nào không?”
Giống như cấy lúa xuống đất, lúa mọc lên rồi héo đi, nhưng cái lỗ vẫn ở đó chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT