Bạch Kim Thời nghe được mấy chữ tâm hữu linh tê, mặt bất giác nóng lên, “Đạo Hoa tuy là ca nhi, nhưng rất giỏi. Ngươi có để ý việc ta để một ca nhi làm chưởng quầy không? Kỳ thật hắn rất đáng thương.”
Cố Thanh Nam thấy cậu đỏ mặt, còn tưởng trong phòng quá nóng, liền thuận tay mở cửa sổ ra, “Ca nhi thì làm sao? Ca nhi cũng đâu có kém hơn ai.”
Đây là lần đầu tiên có người nói với cậu rằng ca nhi chẳng kém ai, xưa nay, cậu nghe người ta nói nhiều nhất là: ca nhi phải nghe lời nam nhân, ca nhi không đủ thông minh, thể lực không đủ, không thể làm chủ… Thậm chí trước kia cũng có không ít người thích cậu, nhưng chưa từng có ai thật lòng tôn trọng cậu như Cố Thanh Nam.
Cậu cảm thấy khóe mắt nóng lên, nhưng lại không muốn khóc trước mặt người kia, đành phải vội nói sang chuyện của Đạo Hoa, “Hắn bị hưu rồi, chỉ vì sinh không được hài tử. Ca nhi mà bị hưu thì rất khó tái giá, nhà mẹ đẻ cũng không nhận, phần lớn đều là chỉ còn con đường c-h-ế-t. Ta thấy hắn đáng thương, lại có bản lĩnh, nên muốn giúp một phen. Như vậy có phải là quá cảm tính rồi không?”
Cậu nói vậy, một là thật lòng muốn nghe ý kiến của Cố Thanh Nam, hai là cố ý nhắc chuyện con cái để người kia hiểu rằng người ta vì không sinh được hài tử mà bị bỏ, vậy hai người bọn họ phải nhanh chóng nắm lấy cơ hội sinh một đứa đi thôi.
Chính là Cố Thanh Nam hoàn toàn không bắt được tín hiệu trong câu nói đó, “Bị hưu thì sao? Không thể về nhà mẹ đẻ là phải c-h-ế-t? Không được thì tự ra ngoài kiếm sống.”
“Không được, ca nhi với nữ tử không thể tự lập môn hộ, không có người nhà hay phu quân thì không được đi làm bên ngoài.” Bạch Kim Thời thấy lạ, sao chuyện này Cố Thanh Nam cũng không rõ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT