Nhà Bạch Kim Thời mở một tiệm đậu phụ, trong nhà còn có bốn đệ đệ muội muội. Từ năm ba tuổi cậu đã phải gánh vác việc chăm nom các em; lớn hơn một chút, cha mẹ liền giao luôn việc xay đậu, làm đậu phụ để cậu lo liệu một mình.
Cậu sống còn vất vả hơn lừa, ăn uống không đủ, quanh năm thiếu dinh dưỡng, vậy mà khi lớn lại có một gương mặt xinh đẹp, khiến nam nhân trong huyện đều dòm ngó. Đến cả người ở huyện bên cũng thường xuyên ghé sang chỉ để nhìn Bạch Kim Thời một cái.
Bạch Kim Thời vô cùng chán ghét ánh mắt của bọn họ, nghe những lời tục tĩu buông ra thì chỉ muốn nôn mửa. Nhưng cha mẹ cậu lại không hề để tâm tới cảm xúc của con, ngược lại còn ép cậu đứng ở trước tiệm mời chào khách mua đậu.
Về sau đến tuổi, không ít người tới cửa cầu thân, cha mẹ lại không đồng ý một mối nào. Bạch Kim Thời vô tình nghe được cuộc trò chuyện của cha mẹ, họ không định gả Bạch Kim Thời đi, cứ giữ lại trong nhà, vừa có người làm không công, vừa hút khách tới tiệm. Nếu gả đi rồi, có thể kiếm được bao nhiêu chứ.
Ca nhi khác còn chưa tới tuổi, cha mẹ đã vội vàng định hôn sự, chẳng kéo dài lấy một ngày. Vậy mà đến lượt cậu thì lại tương phản, lẽ nào cậu không phải con ruột của họ?
Cho đến khi cậu được đưa trở về kinh thành, vào phủ công chúa, mới biết được sự thật rằng cậu là con ruột của trưởng công chúa, năm xưa bị ôm nhầm. Cứ ngỡ rằng thân thế được khôi phục rồi thì sẽ được sống trong yêu thương; thế nhưng câu đầu tiên mẫu thân ruột nói với cậu lại là: "Đây thật sự là con ta sao? Có khi nào nhầm rồi chăng?"
Những người khác ai nấy đều nhìn cậu bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, giống như đang nhìn một kẻ lừa đảo. Cậu đứng ngẩn ra, tay chân luống cuống, nhớ tới những ánh nhìn soi mói khi còn bán đậu phụ ở nhà, khiến cậu không thoải mái.
Ngay sau đó, trưởng công chúa gọi người đưa cậu đi tắm rửa, thay xiêm y.
Tuy Bạch Kim Thời mặc áo vải thô, nhưng ngày ngày phải chuẩn bị đồ ăn, cơ thể lúc nào cũng sạch sẽ, sẽ không có chấy. Nhưng trưởng công chúa vẫn sai người thiêu sạch y phục cậu mặc đến phủ rồi thay một bộ mới. Cậu vốn đã xinh đẹp, khi khoác lên người lớp y phục tinh xảo, càng khiến người ta không thể rời mắt, thái độ của mấy nha hoàn cũng vì thế mà trở nên tốt hơn vài phần.
Cậu muốn tìm lại tay nải mình mang từ quê lên nhưng không thấy, trong đó có dược liệu. Nơi đó không có thứ gì quý giá, nhưng trên núi nhiều dược liệu, cậu có hái một ít thuốc bổ muốn biếu cha mẹ, nhưng tay nải ấy đã bị đám hạ nhân thiêu cùng y phục cũ rồi.
Đó đều là dược liệu cậu lên núi hái vài ngày liền, không nhịn được cãi vã với bọn nha hoàn, mấy đường ca ở trong phủ nghe thấy ồn ào bèn tìm tới.
Từ nhỏ, đám đường ca này vốn thân thiết với thiếu gia giả Bạch Ngạn Thần. Bạch Ngạn Thần vừa mới qua chỗ mấy đường ca diễn cảnh đáng thương, bóng gió rằng người thật đã trở về, trong phủ này từ nay chẳng còn chỗ cho hắn nữa, bản thân đang tính rời đi.
Đám đường ca ban đầu còn sinh nghi, cho rằng Bạch Kim Thời là lừa đảo. Nghe nói cậu mới vào phủ đã gây ầm ĩ với hạ nhân, ai nấy đều nghĩ tính tình khó chiều, sau này kiểu gì cũng đuổi Bạch Ngạn Thần đi. Nhưng khi vừa bước chân vào sân, nhìn thấy dung mạo của Bạch Kim Thời, những lời định nói lập tức nuốt xuống. Đại đường ca quay sang quát đám hạ nhân: “Đệ đệ mới trở về nhà ngày đầu tiên, các ngươi lại dám chậm trễ?”
Nhị đường ca bước tới ôm lấy bả vai cậu, "Đệ đệ đừng giận, xảy ra chuyện gì thì nói với nhị ca, nhị ca thay đệ dạy dỗ các nàng."
Bạch Kim Thời thấy đám nha hoàn quỳ xuống đất xin tha, xua xua tay: "Thôi, cũng chỉ là ít dược liệu. Vốn định mang biếu cha mẹ, tiếc thay, để các nàng đền là được."
"Dược liệu à? Bên ta có nhiều lắm, để ta sai người mang đến cho." Tam đường ca sai người mang tới một đống lớn thuốc quý, đưa đến tay cậu, "Đệ xem thử, nếu ổn, ta thay đệ đưa qua.”
Bạch Kim Thời còn chưa kịp từ chối, dược liệu đã được tặng đi.
Bạch Ngạn Thần đứng sau cánh cửa nhìn trộm, cắn răng nghiến lợi. Ngày Bạch Kim Thời mới vào phủ mặt mũi xám xịt, đầu cúi gằm, y phục quá khổ che kín người, khó trông thấy diện mạo, nhưng chỉ cần nhìn cách ăn mặc đã thấy quê mùa. Thiếu gia giả Bạch Ngạn Thần nhìn thấy bộ dạng của cậu bèn nhẹ nhàng thở ra, trông thấy đường ca lại đây, cứ tưởng đường ca vì xả giận cho mình, ai ngờ lại thấy được một màn này.
Thái độ nhóm đường ca thay đổi nhanh như vậy, không biết cha mẹ sẽ phản ứng ra sao. Gã vừa mới vất vả giả bộ đáng thương xin cha mẹ giữ gã lại, nếu giờ cha mẹ lại không ưa gã nữa, đuổi hắn đi thì phải làm sao?
Nghe nói cha mẹ ruột của gã bán đậu phụ, quanh năm thức khuya dậy sớm, gã nào muốn sống khổ như lừa, nhất định phải nghĩ cách khiến cha mẹ ghét bỏ Bạch Kim Thời.
Tới bữa cơm, cha mẹ thấy sự thay đổi của Bạch Kim Thời, thái độ cũng trở nên khác đi. Bạch Ngạn Thần ra vẻ u sầu ăn không ngon miệng, bảo rằng gần đây Quốc Tử Giám lưu lại nhiều công khóa quá, hỏi trước đây Bạch Kim Thời từng học ở đâu, học được những gì.
Quả nhiên, khi nghe cậu trả lời rằng mình không biết chữ, cha mẹ liền tỏ ra ghét bỏ, nói trắng ra là cậu lười biếng không cầu tiến, không nếm qua khổ cực học hành, “Trước kia phụ mẫu nuôi nuông chiều ngươi thì thôi, giờ về đây không thể như thế nữa. Ngày mai, ngươi theo tiểu Thần đi học, học nhiều chữ nghĩa hơn mới tốt.”
Bạch Kim Thời vừa định mở miệng giải thích rằng cha mẹ nuôi chưa từng tính toán cho cậu đi học, Bạch Ngạn Thần đã chen lời: "Đến Quốc Tử Giám học cũng phải, chỉ là tốt nhất đừng để người khác biết thân phận của đệ ấy đi. Chẳng may có ai biết đệ ấy từng bán đậu phụ ngoài phố, dùng sắc mời chào sinh ý thì…"
Hắn không nói hết câu, nhưng bàn ăn đã chìm vào yên lặng, nhất là công chúa, bà vô cùng sĩ diện, trước đây nghe nói nhà cha mẹ nuôi Bạch Kim Thời mở tiệm đậu phụ, nhưng bà có nghe được vài tin đồn nhảm nhí, nói cậu dựa vào gương mặt mà giữ chân khách, này thì mất mặt quá. Nếu người đời biết con ruột bà từng làm loại chuyện như vậy, thể diện của bà còn đâu?
Nếu để chuyện ôm nhầm hài tử bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ có người tra xét quá khứ của Bạch Kim Thời. Đến lúc đó bị họ tra ra được, thể diện đều mất hết.
Chẳng ai hỏi Bạch Kim Thời một câu rằng lời đồn kia là thật hay giả, tình huống thật như thế nào, công chúa trực tiếp hạ quyết định: Bạch Kim Thời sẽ lấy danh nghĩa thân thích xa của phò mã đến Quốc Tử Giám học tập.
Trước khi Bạch Kim Thời vào Quốc Tử Giám, Bạch Ngạn Thần đã sớm lan truyền lời gièm pha với đồng môn, trong đó còn có vị hôn phu của gã – Lâm Uyển.
Lâm Uyển là con trai của thủ phụ, từ khi hai đứa trẻ còn chưa ra đời, hôn ước đã được hai nhà định sẵn. Nhưng Bạch Ngạn Thần vốn không phải cốt nhục thật sự của trưởng công chúa, nếu Lâm Uyển biết rõ sự thật, nhất định sẽ hủy hôn để quay sang cưới Bạch Kim Thời.
Gã nhất định phải tranh thủ trước khi Lâm Uyển trông thấy Bạch Kim Thời, khiến y chán ghét cậu.
Gã ở trước mặt Lâm Uyển thêm bớt đủ điều giả dối về Bạch Kim Thời, còn nói cậu tính tình ngang ngược, có lần còn chém tay một nha hoàn chỉ vì sơ ý làm bẩn y phục cậu, có hạ nhân lỡ miệng liền bị cắt đầu lưỡi. Ngày thường hay lấy việc đánh người làm thú vui, phá đến mức cả phủ khổ không nói nổi.
Lâm Uyển ghét nhất loại người vũ nhục kẻ khác, nghe xong liền mất hết hảo cảm với cậu. Nhưng khi thật sự nhìn thấy Bạch Kim Thời, y không nhịn được hỏi Bạch Ngạn Thần: “Có phải có hiểu lầm không? Ta thấy cậu ấy không giống như loại người ấy.”
Thái độ của đồng môn với Bạch Kim Thời cũng rất tốt, tranh nhau nói với cậu quy định của thư viện, ngay cả tiên sinh biết chuyện cậu trước đây không có cơ hội đọc sách cũng thêm phần kiên nhẫn, sắp xếp bài học được đơn giản hoá, gặp công chúa phò mã còn khen Bạch Kim Thời nghiêm túc chăm chỉ cỡ nào.
Bạch Ngạn Thần chứng kiến Bạch Kim Thời cướp hết tất cả hào quang của gã, ngày càng bất mãn. Trong lòng hắn lúc này có hai ý tưởng: một là giết chết Bạch Kim Thời để dứt khoát mọi chuyện, nhưng hậu quả quá lớn; hai là hủy hoại thanh danh Bạch Kim Thời, khiến cậu thân bại danh liệt, không còn mặt mũi nào sống tiếp, như thế mới giúp mình xử lý bớt không ít phiền phức.
Đại đường ca có vài người bạn tốt, thường xuyên tới phủ công chúa làm khách, ngâm thơ đối chữ, phủ công chúa lại lớn nên buổi tối thường ngủ lại.
Trong số đó có một vị làm người chính trực, diện mạo bất phàm, là phu quân trong mộng của nhiều ca nhi nữ tử kinh thành. Nghe nói trước kia từng có con gái một quan viên lớn mật mua chuộc lão bản tửu lâu, hạ dược rồi đưa hắn về nhà.
Vị công tử đó vừa tỉnh liền thà chết không theo, nháo đến mức dư luận xôn xao, cuối cùng cô nương ấy thắt cổ tự vẫn.
Bạch Ngạn Thần nhân lúc tối đường ca say rượu, sai người hạ dược vị công tử kia, sau đó đưa Bạch Kim Thời bị chuốc thuốc mê tới.
Tính toán thời gian kỹ càng, gã cố tình mời cả công chúa phò mã lẫn đám đường ca cùng vào phòng. Trước khi mở cửa phòng, khóe miệng gã gần như đã không kìm được mà cong lên.
Thế nhưng, sau khi bị đánh thức, vị kia nhìn thấy gương mặt của Bạch Kim Thời, câu đầu tiên lại là, “Đều do ta, chuyện này không liên quan tới cậu ấy. Ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Bạch Ngạn Thần: “?”
Bạch Ngạn Thần lập tức chạy qua nắm tay công chúa, kéo bà nói chuyện riêng, "Mẫu thân y nổi tiếng vốn thích truyền miệng, nếu để bà ta Bạch Kim Thời dùng thủ đoạn gì, ắt sẽ loan tin khắp kinh thành, rằng ca nhi phủ công chúa dùng thủ đoạn gả cho nhi tử của bà. Đến lúc đó, không chỉ làm xấu danh tiếng mẫu thân mà thể diện hoàng gia cũng thế."
Công chúa vốn dĩ đã cực kỳ coi trọng mặt mũi, ngay cả một vết bẩn nhỏ trên xiêm y cũng khiến bà trằn trọc mất ngủ mấy đêm, trong đầu đều ảo tưởng người khác chỉ trỏ cười nhạo sau lưng, huống hồ là chuyện con nàng chủ động làm ra cái việc câu dẫn người khác.
Bạch Ngạn Thần tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Hắn trước kia vẫn thích dùng sắc để mời chào khách, không biết sau này còn dụ dỗ ai nữa. Ở Quốc Tử Giám, đến cả tiên sinh mà hắn cũng thông đồng được, nếu không, sao phu tử cứ luôn khen hắn trước mặt cha chứ."
Gã thở dài, giả vờ đau lòng: “Con vốn không định nói những lời này, như thể con chia rẽ tình cảm mọi người. Con cũng đã nhiều lần ngầm khuyên hắn đừng như vậy nhưng hắn không nghe. Cũng là lỗi ở con, nếu hắn từ nhỏ đã lớn lên ở phủ thì cũng không học thói hư tật xấu.”
Gã càng nói như vậy, công chúa càng xót xa, còn ôm gã an ủi, “Không phải lỗi của con. Ta nhìn con lớn lên, tâm tính thế nào ta làm mẫu thân còn không rõ sao? Lẽ ra năm xưa không nên đón nó về. Cây cong từ gốc, làm sao uốn cho thẳng lại được?”
Người bạn tốt kia tuy một lòng muốn cưới Bạch Kim Thời, nhưng gia đình kiên quyết phản đối. Công chúa và phò mã quyết định gả Bạch Kim Thời đến một huyện thành hẻo lánh, không ai biết thân thế của cậu. Phò mã quen một người bạn cũ cùng trường có con trai làm huyện lệnh, mấy năm trước người bạn ấy qua đời, chỉ còn lại mẫu thân mù loà. Hơn nữa bọn họ còn có thể gả Bạch Kim Thời đi với thân phận con của cha mẹ nuôi, về sau nếu Bạch Kim Thời có làm ra chuyện gì mất mặt, cũng không liên quan gì tới công chúa phủ nữa.
Bạch Kim Thời cảm thấy cuộc đời mình chẳng khác gì một trò hề, chưa từng có ai thật sự để tâm đến suy nghĩ của cậu, cũng chẳng ai hỏi cậu rốt cuộc muốn gì. Từ lúc xảy ra những việc này, cũng chưa có một ai nghe cậu giải thích, cứ vậy sắp xếp xong xuôi tương lai của cậu.
Trước khi đi, công chúa gặp cậu, tháo chiếc vòng ngọc đang mang, đeo vào cổ tay cậu, “Sau này nếu có khó khăn gì, cứ viết thư cho ta, có thể giúp được, ta sẽ cố gắng giúp.”
“Đừng bày ra vẻ không đành lòng ấy nữa, không phải người vẫn luôn mong ta đi sao? Từ lúc ta về phủ đến giờ, người đã nói với ta được mấy câu? Người hiểu ta là người thế nào sao? Ta nói chuyện với người, người lúc nào cũng ngắt lời, chê ta khẩu âm không giống kinh thành. Khi ta bị oan, người có từng tra rõ sự tình chưa? Có từng đứng ra vì ta mà nói một câu công bằng? Nếu hôm ấy chuyện kia rơi vào người Bạch Ngạn Thần, người cũng sẽ qua loa như vậy sao?” Thấy công chúa muốn nói, Bạch Kim Thời vội đưa tay ngăn lại, cậu rất sợ nghe được lời phản bác của bà, nói rằng Ngạn Thần không phải loại người như vậy.
Chẳng lẽ cậu chính là loại người ấy ư? Trước kia cha mẹ nuôi cũng giống vậy, rõ ràng là những tên đàn ông đó chủ động sáp vào quấy rầy cậu, vậy mà người bị nói là không biết liêm sỉ lại là cậu.
Cậu tháo chiếc vòng tay xuống, tiện tay ném vào chiếc rương chứa của hồi môn, “Tuy rằng người và mẫu thân trong tưởng tượng của ta cách xa nhau quá, nhưng những ngày ở đây, người không bắt ta làm việc nặng, còn cho phép ta học chữ, ta đã cảm kích lắm rồi. Lần này đi, chúng ta từ nay đừng gặp lại.”
Công chúa nhìn vẻ mặt Bạch Kim Thời, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, sai người chuẩn bị thêm của hồi môn cho cậu.
Ngày Bạch Kim Thời xuất giá, trời quạnh quẽ. Cậu bị người ta lén lút đưa ra khỏi phủ, lên thuyền xuôi một đoạn đường, rồi đổi sang xe ngựa. Càng đi càng hoang vu, đến khi vào huyện thành, cậu thậm chí ngỡ mình đang vào một thôn làng nào đó, nơi đây còn nghèo khổ hơn cả quê nhà trước kia.
Cổng lớn nha môn mục nát, nhà cửa thì xiêu vẹo, vừa mới qua cửa phủ, đã nghe nói huyện lệnh bị va đầu choáng váng, hôn mê chưa tỉnh, e rằng chẳng sống được bao lâu. Trong phủ chỉ còn lại một bà bà mắt mù, thoạt nhìn dễ ở chung, còn khuyên cậu nhân lúc chưa thành thân mau quay về, đừng ở lại chịu khổ với họ. Ngược lại cậu thấy nhẹ nhõm, về sau cái nhà này không có ai có thể trái phải sắp đặt cuộc đời cậu nữa.