Ngày hôm sau, Bạch Kim Thời ra cửa uống trà, tiện thể dạo xem trong huyện có vị trí cửa hàng nào thích hợp hay không.
Nhà bọn họ chỉ có một chiếc xe ngựa, lúc ra cửa hai người cùng ngồi xe. Cố Nhị Ngũ muốn đưa Cố Thanh Nam đến nha môn trước, sau đó mới cùng Bạch Kim Thời đi uống trà, tìm cửa tiệm.
Trên đường đi, Cố Thanh Nam lại nhớ đến lần trước Bạch Kim Thời mở tiệm gạo, khi ấy vì bị người chê cười chuyện ca nhi không thể lộ mặt làm ăn, cậu buồn bực cả mấy tháng không chịu ra khỏi cửa. Lần này hắn thật sợ cậu lại vì lời người mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, “Nếu không phải hôm nay việc nhiều, ta đã theo ngươi đi uống trà, xem cửa hàng.”
“Trong nha môn mới là chính sự. Ta có thể làm được, tin tưởng ta.” Bạch Kim Thời cho mỉm cười nhẹ, như để trấn an, “Ngươi chẳng phải dạy ta làm việc thì phải tự tin sao? Ta cũng muốn chứng minh với ngươi rằng, ta làm được.”
Nụ cười kia có phần quá mức xinh đẹp, đến nỗi khiến Cố Thanh Nam - một tên đàn ông thẳng tắp - cũng thấy hơi không chịu nổi, vội quay mặt đi, vén màn xe nhìn ra ngoài, “Sắp tới rồi. Ngươi hôm nay cũng đừng ép mình quá, tìm không được chỗ vừa ý thì cứ uống trà trước, từ từ tìm cũng được.”
Nói xong xe cũng vừa dừng, hắn nhảy xuống trước, còn quay đầu vẫy tay với Bạch Kim Thời: “Bái bai.”
Bạch Kim Thời cũng vẫy tay đáp lại, không hiểu vì sao mỗi lần chia tay Cố Thanh Nam đều phải nói một câu "bái bai", cậu không biết nghĩa là gì, ban đầu còn thấy kỳ quái, về sau nghe quen thì thành thói quen, cũng học theo mà đáp “bái bai”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT