Trong thành, khất cái tuổi tác có lớn có nhỏ, có kẻ tàn tật, nhưng không có ai quá già hoặc quá bé. Người quá yếu, vốn đã không thể sống tới ngày hôm nay.
Họ sai người thống kê một lượt, tổng cộng có đúng một trăm nhân khẩu tới nhận cháo. Nhưng không phải ai cũng mặt mày c-h-ế-t lặng. Cố Thanh Nam phát hiện trong số đó có một thanh niên tinh thần sáng láng, một lát đỡ ông chú què chân đến lãnh cháo, một lát lại dẫn ba đứa nhỏ khoảng mười một mười hai tuổi tới đăng ký.
Hắn còn giúp sắp xếp trật tự. Những khất cái khác đều nói tiểu tử này là người nhiệt tình, bình thường sống trong miếu hoang, hễ gặp chó hoang hay người xấu là đều đứng ra tổ chức người chống đỡ.
Cố Thanh Nam vẫy tay gọi người lại, “Ngươi tên gì?”
“Ta gọi là Phúc Điền.” Thanh niên kia tuy rằng gầy yếu, áo quần rách rưới, nhưng nói chuyện với hắn vẫn cười rạng rỡ.
Cố Thanh Nam gật đầu, “Phúc Điền à. Tên hay, lại rất cát lợi. Ta định cho các ngươi tụ lại thành một thôn nhỏ ngay trong huyện thành, xem như là một phân khu nội thành đi. Ngươi tới làm thôn trưởng, được không?”
Phúc Điền nghe vậy giật mình, vội xua tay: “Ta sao làm nổi, ta mới hai mươi thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT