Cố Thanh Nam một đường đuổi theo cậu vào phòng, Bạch Kim Thời không nói một lời, nhưng sắc mặt lại càng lúc càng khó coi.
Hắn cứ tưởng Bạch Kim Thời thân thể không khỏe, sờ trán đối phương, lại thấy nhiệt độ vẫn bình thường. Hắn kéo lấy định xem tay chân có chỗ nào bị thương, chẳng ngờ lại bị gạt tay ra.
“Ta không sao. Ngươi có việc thì đi lo đi. Ta muốn yên tĩnh một mình.” Bạch Kim Thời từ nhỏ đã ghét nhà cha mẹ nuôi, sau này biết được đó không phải ruột thịt, còn có thể trở về với cha mẹ ruột, khỏi nói phấn khích cỡ nào. Nhưng khi tới phủ công chúa rồi, không khí ở đấy càng ép cậu khó thở.
Ở nhà cha mẹ nuôi bị ngược đãi, cậu còn có thể tự an ủi mình rằng đó không phải cha mẹ ruột. Nhưng ở nhà cha mẹ thân sinh, thấy họ thiên vị thiếu gia giả, cảm giác khó chịu trong lòng cậu khó mà tan biến, sau này lại đến chỗ Cố Thanh Nam.
Cậu biết rõ hiện tại đã không còn đường lui, nếu Thừa Vinh chạy đến trước mặt Cố Thanh Nam vạch trần cậu, cậu bị Cố Thanh Nam đuổi đi, chẳng biết còn nơi nào có thể dung thân. Gương mặt này và thân phận ca nhi làm cậu không có cách nào tự lập môn hộ, chỉ sợ có đường c-h-ế-t thôi.
Cậu không cho Cố Thanh Nam đụng vào, Cố Thanh Nam đành ngồi ở mép giường nhìn. Đại Hoa cũng nhảy lên giường, ngồi xổm nhìn theo.
Một người một mèo ngồi nhìn nửa ngày, cũng nhìn không ra Bạch Kim Thời bệnh chỗ nào, bị thương ở đâu. Có lẽ là tâm tình không tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT