Sáng sớm hôm sau.

Thẩm Đam bước vào thiên viện trong phủ Tướng quốc.

Người hầu vào báo: “Tứ tiểu thư, đại công tử đến!”

Thẩm Dao vội đứng dậy ra đón, thấy ngoài sân một bóng dáng cao lớn trong áo bào màu xanh lơ, liền gọi: “Đại ca.”

Thẩm Đam đi thẳng đến trước mặt nàng.

Thẩm Dao khẽ nghiêng người: “Đại ca sao hôm nay lại có rảnh đến chỗ muội?”

Thẩm Đam lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp gỗ, đưa tới trước mặt nàng.

Thẩm Dao hơi nghi hoặc: “Đây là gì vậy?”

“Quà tặng cho muội, mở ra xem đi.”

Thẩm Dao có phần bất ngờ, nhận lấy chiếc hộp.

Nàng chậm rãi mở nắp, thấy bên trong là một cây trâm hoa lan bằng ngọc trắng, chế tác tinh xảo, từng cánh hoa khắc lên trâm y như thật, mượt mà như nước, tựa như sống động.

Thẩm Dao khẽ nói: “A Dao rất thích. Cảm ơn đại ca.”

Lời vừa dứt, giữa hai người lại rơi vào một khoảng im lặng.

Thẩm Đam không nói, Thẩm Dao cũng chẳng biết nên bắt chuyện ra sao.

Việc đại ca tự mình tới đã khiến nàng kinh ngạc.

Từ nhỏ đến lớn, vị huynh trưởng này luôn thân cận với nhị tỷ hơn, hầu như chưa từng bước chân vào thiên viện của nàng, lại càng ít khi nói chuyện.

Nay bỗng nhiên mang lễ vật đến, trong lòng nàng không khỏi sinh nghi.

Ánh mắt Thẩm Đam lướt qua mu bàn tay nàng vẫn còn mang vết thương, sau một lúc mới mở miệng: “Hôm qua ta nghe mẫu thân nhắc tới chuyện hôn sự của muội, nói muốn gả muội cho nhị công tử nhà Hộ bộ Thị lang.”

Sắc mặt Thẩm Dao lập tức tái nhợt, cây trâm trong tay suýt chút nữa rơi xuống.

Nàng tưởng bản thân nghe lầm, nhưng Thẩm Đam lại lặp lại lần nữa.

Cái gã nhị công tử kia nổi tiếng phong lưu, háo sắc thành thói, thê thiếp trong nhà đếm không xuể, lại thường ỷ thế ức hiếp dân nữ, gây ra không ít chuyện xấu.

Nàng là thứ nữ không được yêu thương, nếu gả vào nhà đó, chỉ sợ cả đời không ngóc đầu lên nổi.

Thẩm Dao cố gắng đứng vững, cả người run rẩy.

Thẩm Đam nhìn nàng: “Ta có thể giúp muội.”

Nghe câu ấy, Thẩm Dao như người sắp chết đuối bắt được một nhánh cỏ cứu mạng, đôi mắt sáng lên chút hy vọng mong manh.

“Đại ca…”

Nàng vô thức nắm lấy tay áo hắn, nhận ra được vẻ mặt cau mày của hắn, liền hoảng sợ rụt tay về.

Thẩm Đam nói: “Nhưng muội phải giúp ta một việc.”

Đến lúc này Thẩm Dao rốt cuộc hiểu được mục đích hắn tới đây.

Nàng mím môi, giọng khô khốc: “Đại ca muốn muội làm gì?”

“Hôm nay ta mời Phó Nghiên Chu đến phủ làm khách, đây là cơ hội tốt nhất để muội thoát khỏi Thẩm phủ.”

Thẩm Dao lập tức hiểu được ý trong lời hắn, con ngươi co lại: “Đại ca… hắn và nhị tỷ đã có hôn ước, muội sao có thể cướp hôn sự của nhị tỷ?”

Thẩm Đam chậm rãi nói: “Hai năm trước, Phó Nghiên Chu gặp nạn ở núi Vân Xương, được một nữ tử cứu, từ đó lòng không nguôi, phái người tìm nàng khắp nơi, thậm chí cự tuyệt thánh chỉ ban hôn.”

Thẩm Dao chưa rõ hắn nói những lời này để làm gì, khẽ hỏi: “Đại ca nói vậy là có ý gì?”

Ánh mắt Thẩm Đam nhìn nàng, chậm rãi đáp: “Trước khi rời đi, nữ tử kia để lại một cây trâm giống hệt cây trâm trong tay muội.”

Nghe đến đây, tim Thẩm Dao như bị ai bóp nghẹt.

Nàng kinh hoảng, lẩm bẩm: “Người cứu hắn là nhị tỷ?”

Thẩm Đam không trả lời, chỉ nói: “Là chọn gả cho nhị công tử Hộ bộ, hay là chọn Phó Nghiên Chu, ta nghĩ trong lòng muội đã có câu trả lời. Chỉ cần gả cho hắn, nửa đời sau muội sẽ cơm no áo ấm, không còn bị ai ức hiếp nữa.”

“Nhưng vì sao đại ca phải làm vậy? Nếu nhị tỷ thích hắn thì chẳng phải người đang chia rẽ họ sao?”

Ánh mắt Thẩm Đam lạnh dần, từng chữ từng chữ vang lên rõ ràng: “Ninh Âm không thích hắn. Cũng đã sớm quên hắn rồi.”

Trong phủ Thẩm gia.

Phó Nghiên Chu bước vào cổng.

Người hầu vội ra đón: “Phó công tử, đại công tử đã chờ ngài ở thuỷ tạ đình. Mời theo ta.”

Phó Nghiên Chu gật đầu, theo người hầu đi đến đình bên hồ.

“Ngồi đi, Phó huynh.”

Thẩm Đam ngồi đối diện hắn, cười nhạt: “Nơi này phong cảnh thế nào?”

Phó Nghiên Chu đảo mắt nhìn mặt hồ, thấy hoa sen nở đầy, cảnh sắc thanh nhã, nhưng cũng không dừng lại lâu.

Hắn xoay mặt, giọng điềm đạm: “Thẩm huynh mời ta đến đây, e không chỉ vì ngắm cảnh.”

Thẩm Đam đặt chung trà xuống, mỉm cười: “Ta tìm ngươi là để bàn chuyện hôn sự của Ninh Âm.”

Phó Nghiên Chu tựa hồ không ngạc nhiên, nhàn nhạt nói: “Nghe đồn Thẩm huynh rất thương nhị tiểu thư, cả hôn sự cũng muốn tự mình lo liệu, quả thật là như vậy.”

Ngón tay Thẩm Đam vuốt ve miệng chung, mắt cụp xuống: “Ninh Âm mồ côi mẹ từ nhỏ, ta làm huynh trưởng, tự nhiên phải thương xót nàng.”

Phó Nghiên Chu im lặng.

Thẩm Đam tiếp lời: “Ta biết nhân phẩm của Phó huynh, giao Ninh Âm cho ngươi, ta rất yên tâm. Chỉ mong sau này nàng gả qua, ngươi có thể toàn tâm toàn ý đối đãi, chớ để nàng chịu ấm ức.”

Mặt Phó Nghiên Chu khẽ biến, môi mím chặt: “Điều ấy… ta sẽ tự làm được.”

“Sau này hai nhà chúng ta cũng xem như thông gia rồi.”

Thẩm Đam mỉm cười: “Nghe nói huynh yêu thích thư hoạ, vừa khéo trong thư phòng ta có vài bức cũng không tệ, huynh nếu hứng thú, có thể cùng ta đến xem một chuyến?”

“Không cần.” Phó Nghiên Chu đứng dậy, “Trời không còn sớm, nếu không còn việc gì khác, ta xin cáo từ.”

Đợi hắn rời khỏi thuỷ tạ đình, nụ cười trên mặt Thẩm Đam cũng lập tức tan biến.

Phó Nghiên Chu rảo bước qua vườn sau gần hòn giả sơn, bỗng nghe phía trước có tiếng gọi:

“Tứ tiểu thư, cẩn thận!”

Thẩm Dao đang cẩn thận trèo lên hòn giả sơn, định lấy con diều mắc ở đó. Nào ngờ khi kiễng chân, lại giẫm hụt một bước.

“A!”

Thẩm Dao thất thanh kêu lên, thân thể nghiêng ngả rơi xuống.

“Tứ tiểu thư!” Tỳ nữ kinh hãi hô lên.

Đúng lúc ấy, Phó Nghiên Chu vừa đi ngang, ánh mắt lóe sáng, thân ảnh lướt tới như gió.

Ngay khoảnh khắc nàng sắp rơi xuống, hắn đưa tay ra đỡ, vững vàng ôm lấy vòng eo nàng, kéo nàng khỏi khoảng không.

Thẩm Dao bị dọa sợ mặt trắng bệch, cả người run lên dựa vào người hắn.

Phó Nghiên Chu nhanh chóng buông tay, lùi về sau một bước, giữ khoảng cách vừa đủ: “Vừa rồi tình huống khẩn cấp, nếu có mạo phạm, mong cô nương thứ lỗi.”

Tỳ nữ chạy tới, lo lắng hỏi: “Tứ tiểu thư, người không sao chứ?”

Thẩm Dao lấy lại tinh thần, lắc đầu ra hiệu mình không việc gì.

Nàng quay đầu nhìn về phía Phó Nghiên Chu, cúi nhẹ: “Đa tạ công tử đã cứu giúp.”

“Chuyện nhỏ, không cần khách khí.”

Phó Nghiên Chu xoay người định rời đi, ánh mắt lại vô tình lướt qua cây trâm cài trên tóc nàng.

Ngay khoảnh khắc ấy, sắc mặt hắn đại biến.

Lớp ngụy trang bình thản xưa nay trên mặt như bị xé rách từng lớp, lộ ra vẻ bàng hoàng lẫn chấn động không thể che giấu.

Hắn tiến lên, chộp lấy cổ tay nàng, gân xanh nổi lên, giọng run rẩy: “Cô là ai?”

Thẩm Dao sững người, cố nén đau nơi cổ tay.

Nhớ đến lời căn dặn của Thẩm Đam, nàng nén mọi cảm xúc đang cuộn trào trong ngực, ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn.

“Ta là tứ tiểu thư Thẩm phủ, tên gọi Thẩm Dao, nhũ danh…”

Nàng dừng lại, rồi chậm rãi phun ra hai chữ: “A Ninh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play