Hôm sau, Thẩm Ninh Âm chậm rãi tỉnh dậy trên giường.
Màn sa được người vén lên, một nha hoàn bưng chậu rửa mặt bước vào:
“Nhị tiểu thư, đại công tử sai nô tỳ đến hầu hạ người trang điểm.”
Nàng ngồi dậy, khẽ xoa cổ, chỗ ấy vẫn còn âm ỉ đau.
“Ngươi là nha hoàn mới sao? Trước kia sao chưa từng gặp ngươi ở Y Lan Viện?”
“Tiểu thư đã quên rồi sao? Nơi này là phòng ngủ của đại công tử, tối qua người trò chuyện với đại công tử quá khuya, đại công tử không nỡ đánh thức người nên mới để người ngủ lại đây.”
Thẩm Ninh Âm nghe vậy thì ngẩn người.
Đến khi hoàn hồn lại, nàng vội vã xốc chăn, chưa kịp mang giày đã bước xuống giường, lắp bắp hỏi:
“Huynh trưởng đâu rồi?”
Nha hoàn đỡ nàng:
“Tối qua đại công tử ngủ ở thư phòng. Giờ trong cung có ngự y đến xem bệnh cho người. Đại công tử đã sai bếp chuẩn bị thức ăn ngon, nô tỳ sẽ hầu hạ tiểu thư trang điểm trước.”
Nghe vậy, Thẩm Ninh Âm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nha hoàn giúp nàng chải chuốt xong, cài một cây trâm bướm nạm ngọc trai lên búi tóc.
Ngắm gương, nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt trần trong gương, nha hoàn nhất thời sững sờ.
“Tiểu thư thật đẹp, chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm. Nhìn khắp kinh thành, e là khó tìm được ai có thể sánh với tiểu thư.”
Nhưng Thẩm Ninh Âm không hề để tâm, lúc này toàn bộ sự chú ý đều đặt lên cổ.
Nàng cầm gương đồng soi kỹ, phát hiện đúng chỗ hôm qua bị Tạ Cảnh Hành cắn giờ đã sưng đỏ.
Chẳng lẽ là bị muỗi cắn?
Sao lại khéo cắn trúng đúng chỗ đó?
Thẩm Ninh Âm hồ nghi đặt gương xuống, định lát nữa bảo Tuyết Sương chuẩn bị cho mình một túi hương đuổi muỗi mang theo bên người.
Dùng bữa sáng xong, nàng trở về Y Lan Viện.
Tuyết Sương vẫn đứng chờ ở cửa, thấy bóng dáng nàng thì lập tức đón tới:
“Tiểu thư, đêm qua người sao không trở về?”
Từ sau đêm hôm ấy, Tuyết Sương vẫn luôn thấp thỏm không yên.
Tuy hai người không có quan hệ máu mủ, nhưng nếu bị người khác phát hiện điều gì bất thường, với tính khí của tiểu thư, e là không thể chịu đựng được. Nhỡ đâu lại làm ra chuyện dại dột gì…
Tuyết Sương không dám nghĩ nữa.
Thẩm Ninh Âm xoa trán, đáp:
“Tối qua trò chuyện quá khuya, nên ngủ lại ở Phù Phong Các.”
Nghe vậy, Tuyết Sương càng thêm lo lắng:
“Vậy... đại công tử có làm gì bất kính với tiểu thư không?”
Từ Y Lan Viện tới Phù Phong Các vốn không xa.
Nếu đại công tử cố tình để tiểu thư ngủ lại, rồi làm ra chuyện gì trái lẽ thường…
Thẩm Ninh Âm không nghĩ theo hướng đó:
“Ta là muội của huynh ấy, chẳng lẽ huynh ấy lại hại ta?”
Vừa nói, nàng vừa đi vào trong phòng, đột nhiên hỏi:
“Phải rồi, Tạ Cảnh Hành đâu?”
“Nô tỳ cũng đã mấy ngày không thấy hắn.”
Đang nói dở, thân ảnh Tạ Cảnh Hành đột ngột xuất hiện, từ trên tường viện cao nhảy xuống.
Tuyết Sương bị dọa giật mình, vỗ ngực kêu lên:
“Đàng hoàng có cửa không đi, sao cứ thích trèo tường mãi vậy?”
Tạ Cảnh Hành sải bước đến trước mặt Thẩm Ninh Âm.
Không đợi nàng mở miệng, hắn dang tay ôm chặt nàng vào lòng.
“Tạ…”
Thẩm Ninh Âm đang định đẩy hắn ra, lại cảm nhận được thân thể hắn đang khẽ run, hơi sững người, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng:
“Ngươi sao vậy?”
Nhưng Tạ Cảnh Hành không nói một lời, chỉ nắm tay nàng kéo vào phòng ngủ.
Tuyết Sương định theo vào, nhưng “Rầm” một tiếng, cửa đã bị hắn trở tay đóng sập lại.
Hắn bước dài, Thẩm Ninh Âm không theo kịp, suýt nữa bị vướng váy ngã nhào.
Tạ Cảnh Hành kịp thời đỡ nàng, bàn tay lớn đặt bên hông nàng.
Thẩm Ninh Âm vừa mới thở phào thì thân thể bỗng nhiên bị bế bổng lên.
Nàng theo phản xạ ôm lấy vai hắn, tim đập hỗn loạn:
“Ngươi làm gì vậy?”
Tạ Cảnh Hành ba bước gộp hai, ngồi xuống giường, vẫn không buông tay.
Thẩm Ninh Âm định vùng ra khỏi người hắn, nhưng tay hắn lại siết chặt bên hông, áp lực rõ ràng.
Nghe tin nàng bị thích khách ám sát trên thuyền, hắn lập tức thúc ngựa về gấp.
Biết nàng bình an, lòng hắn mới nhẹ nhõm.
Nhưng lại hay tin nàng cả đêm không về, ngủ lại ở chỗ Thẩm Đam.
Trong ngực như có lửa ghen cuộn trào, lý trí phút chốc bị đốt sạch không còn một mảnh.
Nàng vốn thông minh như vậy, vì sao lại không nhận ra tâm tư của Thẩm Đam?
Chẳng lẽ là vì lớp vỏ bọc giả tạo kia che giấu quá kín?
Hay là vì nàng đã quá tin tưởng huynh trưởng?
Bị hắn siết eo đến đau, Thẩm Ninh Âm rên khẽ một tiếng:
“Đau...”
Tạ Cảnh Hành nới lỏng tay một chút, nhưng vẫn không buông nàng ra, chỉ siết nàng chặt trong lòng.
Thẩm Ninh Âm chống tay lên ngực hắn:
“Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
Thân hình cao lớn cúi xuống, hơi thở sát bên tai nàng, giọng không vui:
“Ta đã nói với ngươi, đừng quá thân cận với Thẩm Đam, vì sao không nghe?”
Thẩm Ninh Âm run người, tay vẫn để trên ngực hắn:
“Hắn là huynh trưởng của ta.”
“Chính vì hắn là huynh trưởng, mới khiến ngươi lâm vào nguy hiểm. Đám thích khách kia là nhằm vào hắn!”
“Nếu không phải là huynh trưởng, ta sớm đã... mất mạng.”
“Ngươi bênh vực hắn như vậy, có biết…” Tạ Cảnh Hành nghiến răng, ngừng lời.
Thẩm Ninh Âm nghi hoặc:
“Huynh trưởng thì làm sao?”
“Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không nhận ra? Hắn đối đãi với người khác trong Thẩm phủ có bao giờ giống như đối với ngươi?”
Thẩm Ninh Âm chưa từng nghĩ tới điều đó:
“Mẫu thân có ơn với huynh trưởng, huynh ấy quan tâm ta từ nhỏ là để báo đáp ân tình.”
“Ngươi tin hắn đến mức ấy sao?”
Tạ Cảnh Hành nghiến răng:
“Dù là báo ân, ngươi không nhận ra huynh ấy đối với ngươi có điểm nào khác thường sao?”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Tư thế lúc này quá mức thân mật, mà khí thế trên người hắn lại khiến nàng cảm thấy bất an.
“Tạ Cảnh Hành, ngươi buông ta xuống trước đã được không?”
Thẩm Ninh Âm giãy giụa muốn thoát khỏi đùi hắn.
Tạ Cảnh Hành chợt nhìn thấy điều gì, sắc mặt lập tức tối sầm.
Nàng mặc áo váy màu hồng nhạt, cổ áo hơi rộng, để lộ xương quai xanh tinh tế.
Trên làn da vốn trắng mịn, lại xuất hiện một dấu vết không nên có.
Tạ Cảnh Hành đưa tay phủ lên chỗ ấy.
Như thể chạm phải thứ gì chướng mắt, bàn tay hắn siết mạnh.
Hắn vốn quen cầm đao kiếm, bàn tay đã chai sạn, ma sát khiến làn da mềm mại kia ửng đỏ, đau rát.
Tạ Cảnh Hành nghiến răng nói khẽ:
“Hắn chạm vào ngươi bao nhiêu lần, ngươi đều phải trả lại cho ta rõ ràng từng chút một!”