Phù Phong Các.

Thẩm Đam nửa nằm trên giường.

Trên người chỉ khoác một lớp áo mỏng màu trắng, ngực quấn băng vải, dưới ánh nến lay động phản chiếu gương mặt tái nhợt mà tuấn tú của hắn.

Hắn cố gắng nén cơn ho đang trào lên cổ họng, lớp băng dưới ngực không tránh khỏi thấm ra một tầng máu tươi.

Ánh mắt hắn nghiêng qua nhìn người đang bước đến, giọng nói khàn nhẹ:

“Ninh Âm, lại đây.”

Thẩm Ninh Âm ngồi xuống mép giường, vừa ngửi thấy mùi máu tanh thoảng ra từ người hắn, cảm xúc trong lòng rốt cuộc không kiềm chế được, nước mắt trào ra từng hàng.

“Huynh trưởng, thật xin lỗi nếu không phải ta liên lụy, huynh cũng sẽ không bị thương nặng như vậy...”

Hắn nâng tay lên, lòng bàn tay lạnh lẽo lau đi hàng lệ nơi khóe mắt nàng:

“Đám thích khách đó vốn nhằm vào ta, cho dù ngươi không ở đó, sự tình cũng vẫn sẽ xảy ra.”

“Ninh Âm, muội chưa từng là phiền toái. Nếu đến cả muội ta cũng không bảo vệ nổi, làm sao xứng là huynh trưởng của muội?”

Nghe hắn nói thế, nước mắt Thẩm Ninh Âm càng trào ra không ngừng.

Thẩm Đam hỏi:

“Nói ta nghe, Thôi Viễn Hàn đã làm gì muội?”

Thẩm Ninh Âm hít mũi, chần chừ một lát rồi lắc đầu:

“Không có... ta đã đâm hắn bị thương, e là hắn càng thêm chán ghét ta.”

Thẩm Đam hiểu tính nàng, tất nhiên biết Thôi Viễn Hàn chắc chắn đã làm điều gì quá quắt, nàng mới có thể động thủ.

Hắn cụp mắt, ánh nhìn thâm trầm:

“Những kẻ dám khi dễ ngươi, ta sẽ không tha bất kỳ ai.”

Thẩm Ninh Âm ngẩng đầu hỏi:

“Đám thích khách đó là do ai phái tới? Ai muốn hại huynh?”

“Trước mắt vẫn chưa tra ra.”

Bọn người kia rất trung thành, dù bị tra khảo sống dở chết dở vẫn không tiết lộ một lời về chủ nhân phía sau.

Thẩm Đam nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm:

“Ta có chuyện muốn nói với muội, đêm nay ở lại đây cùng ta được không?”

Thẩm Ninh Âm khẽ gật đầu:

“Được.”

Hai người trò chuyện mãi cho đến giờ Hợi.

Không biết vì sao, trong đầu Thẩm Ninh Âm chợt hiện lên những lời Thôi Viễn Hàn nói hôm ấy trên thuyền hoa.

Thẩm Đam thấy nàng thất thần, nhẹ giọng hỏi:

“Suy nghĩ điều gì?”

Thẩm Ninh Âm muốn nói lại thôi.

Cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi ra:

“Trước đây Thôi gia đến từ hôn... có liên quan tới huynh trưởng không?”

Ánh mắt Thẩm Đam tối sầm lại:

“Muội muốn gả cho hắn?”

Thẩm Ninh Âm lắc đầu:

“Ai đối tốt với ta thật lòng, ta tự khắc phân rõ.”

“Hắn không phải người đáng tin, ta sợ nếu muội gả cho hắn sẽ bị ủy khuất.”

Thẩm Ninh Âm cắn nhẹ môi:

“Huynh trưởng không sợ Thẩm Nhu Phỉ gả đi cũng phải chịu ủy khuất sao?”

“Nàng tính khí cao ngạo, luôn ương ngạnh từ nhỏ đến lớn, lại có phủ tướng quốc chống lưng, không ai dễ dám động tới nàng. Gả cho Thôi Viễn Hàn là hợp với lòng nàng.”

“Còn muội thì khác…”

Ánh mắt Thẩm Đam càng lúc càng nặng nề:

“Ta biết trong lòng muội mong cầu điều gì.”

“Thôi Viễn Hàn là thế tử phủ Định Viễn hầu, lớn lên trong giàu sang, tuyệt đối không vì một nữ tử mà hạ mình. Thứ hắn tham chỉ là dung mạo muội. Nếu một ngày nhan sắc phai tàn, tình cạn ý lạnh, hắn cưới kẻ khác thì chẳng phải huynh đã đẩy muội vào ngục tù hay sao?”

“Ta biết muội từng thích hắn, nhưng thay vì để muội ngày càng sa vào, chẳng bằng ngay từ đầu chặt đứt tâm tư, cho muội bớt đi đau khổ.”

“Muội... có trách ta tự ý quyết định không?”

Thẩm Ninh Âm khẽ lắc đầu:

“Ta không trách huynh trưởng.”

Dù không có Thẩm Đam ra tay, nàng cũng sẽ tìm cách hủy hôn.

Đêm về khuya, trong viện vang vọng từng đợt tiếng côn trùng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ gỗ, phủ lên sàn nhà một tầng ánh sáng mỏng mảnh.

Nến trong giá đã sắp cạn.

Thẩm Ninh Âm yên tĩnh nằm bên mép giường, tóc dài buông xõa phủ qua vai, hơi thở nhè nhẹ.

Thẩm Đam lặng lẽ bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt nàng ngay ngắn vào giữa giường, đắp chăn cẩn thận.

Hắn ngồi xuống mép giường, đầu ngón tay thon dài nhẹ lướt qua gương mặt nàng, trong đôi mắt đen sâu ấy như có bóng đêm lặng lẽ phủ trùm.

Hắn nâng cằm nàng lên, chợt phát hiện trên cổ nàng có dấu vết bị che giấu, ánh mắt lập tức đông cứng lại.

Sắc mặt hắn tức thì u ám, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, vết thương chưa lành hẳn cũng rớm máu trở lại, hắn hoàn toàn không để tâm.

Thẩm Đam không còn giấu được cơn ghen trong lòng, bàn tay lạnh băng đặt lên vết dấu kia mà vuốt ve.

Trên giường, thiếu nữ khẽ nhíu mày, khe khẽ phát ra một tiếng rên mơ hồ.

“Chủ tử, trong cung có thư gửi tới…”

Tiếng bước chân vội vàng phá vỡ không khí căng thẳng trong phòng.

Tả Lận khựng lại ngay cửa, vội vàng quay người, căng thẳng nói:

“Chủ tử, ta không thấy gì cả!”

Vừa toan bước lui, đã bị Thẩm Đam gọi lại:

“Chuyện gì?”

Tả Lận chầm chậm quay đầu, thấy sắc mặt chủ tử vẫn bình thản, thầm thở ra một hơi.

Hắn lấy ra mật thư giấu trong ngực, hai tay dâng lên:

“Trong cung vừa truyền tin, như chủ tử đoán, đám thích khách trên thuyền là người của nhị điện hạ.”

Thẩm Đam mở thư ra, nhanh chóng lướt qua nội dung.

Tả Lận cẩn thận hỏi:

“Chủ tử định khi nào khôi phục thân phận trở về cung?”

“Không vội, bây giờ chưa phải lúc.”

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Tả Lận nhịn không được cất lời:

“Thuộc hạ không hiểu. Nếu chủ tử đã có tình cảm với tiểu thư Ninh Âm, chi bằng sau này khôi phục thân phận, xin bệ hạ ban hôn, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?”

Thẩm Đam khoác thêm áo mỏng màu trắng, chậm rãi bước đến trước bàn.

Ngoài cửa sổ, gió đêm nhẹ lướt qua.

Hắn khẽ ho, sắc mặt không giấu nổi vẻ tái nhợt.

“Ninh Âm tuy nhìn ngoài mềm mỏng, nhưng tính tình lại cứng cỏi vô cùng. Nếu bắt nàng gả cho người nàng không yêu, dù đặt đao lên cổ, nàng cũng quyết không khuất phục.”

“Bây giờ, trong lòng nàng chưa có ta.”

Bàn tay hắn bất giác siết chặt, đáy mắt ánh lên tia tối lạnh:

“Còn ta, ta muốn nàng phải cam tâm tình nguyện gả cho ta làm Thái tử phi của ta!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play