Ánh mắt Thẩm Đam lạnh buốt, quay đầu rời đi.

Không may làm rơi chén trà, Tuyết Sương kinh hãi quỳ rạp xuống đất, mảnh sứ vỡ vụn văng đầy sàn, thân thể nàng run rẩy như lá rụng mùa thu.

Thẩm Đam thu lại ánh nhìn, thần sắc dần trở lại bình tĩnh.

Hắn đứng dậy, động tác thong thả, tiếng bước chân nhẹ đến mức khó nghe.

Tuyết Sương run run đôi môi, giọng mang theo sợ hãi rõ rệt:

“Đại công tử, nô tỳ... nô tỳ không thấy gì cả!”

Thẩm Đam lạnh lùng phân phó:

“Tả Lận.”

Tả Lận lập tức hiện thân sau lưng, cúi người cung kính:

“Chủ tử có gì sai bảo?”

“Đem nàng kéo đi, xử lý cho sạch sẽ.”

Sắc mặt Tuyết Sương phút chốc trắng bệch như giấy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và hoảng sợ, cất tiếng van xin thảm thiết:

“Đại công tử tha mạng! Nô tỳ không muốn chết, cầu xin người tha mạng!”

Tả Lận bước tới một bước, đang định kéo nàng đi thì trên giường vang lên tiếng nói mơ màng của Thẩm Ninh Âm:

“Tuyết Sương…”

Tả Lận dừng tay, do dự quay sang nhìn Thẩm Đam:

“Chủ tử?”

Thẩm Đam khẽ khép mắt, ổn định tâm tình đang dậy sóng trong lồng ngực.

Giây lát sau, hắn buông một câu nhàn nhạt:

“Thôi vậy.”

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tuyết Sương.

Gương mặt ôn nhuận như ngọc xưa nay đã mất hết vẻ điềm đạm giả tạo, chỉ còn lạnh lùng âm trầm, hắn chăm chú nhìn nàng:

“Ở trong phủ này, lời gì nên nói, lời gì không nên nói, không cần ta dạy ngươi.”

Toàn thân Tuyết Sương run lẩy bẩy, nước mắt lã chã, cúi đầu dập mạnh xuống đất:

“Nô tỳ hiểu rồi! Nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài!”

Thẩm Đam không nói gì thêm, chỉ lạnh nhạt liếc nàng một cái rồi xoay người rời khỏi phòng.

Tiếng bước chân dần xa.

Tuyết Sương ngồi bệt dưới đất, cả người như bị rút cạn khí lực, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

Ở một góc khuất không ai để ý, một bóng đen âm thầm chứng kiến tất cả.

Đêm khuya, Thẩm Ninh Âm mơ thấy một giấc mơ quái lạ.

Trong mơ, một nam nhân siết chặt nàng bên mép giường.

Bàn tay to lớn giữ lấy sau gáy nàng, giọng trầm lạnh bên tai lại mang theo ám ảnh lẫn dây dưa:

“Ninh Âm, vì sao cứ muốn trốn?”

“Chẳng lẽ nàng thật lòng thích hắn? Thích đến mức cam tâm gả cho một kẻ đã chết cũng không muốn ở bên ta? Nàng ghét ta đến thế sao?”

“Nếu vậy, ai nàng thích, ta sẽ giết kẻ đó. Cho đến khi không còn ai bên cạnh nàng!”

“Không, đừng mà!”

“Nàng là của ta. Không ai cướp được.”

Giọng nói tiêu tan, thân thể nàng như bị kéo vào đáy hồ băng lạnh, hàn ý xâm nhập tận xương cốt, khiến nàng run rẩy ôm chặt thân mình, môi mấp máy lặp lại trong cơn mơ:

“Đừng mà…”

Tạ Cảnh Hành đang ngồi bên mép giường chợt mở mắt, khẽ gọi:

“Ninh Âm?”

Hắn gọi vài lần, thấy nàng không tỉnh, bèn cởi giày, nhẹ nhàng bò lên giường, cẩn thận ôm nàng vào lòng.

Bàn tay ấm áp vuốt ve tấm lưng đang khẽ run, ý muốn trấn an nỗi sợ trong nàng.

Lông mi dài khẽ run, Thẩm Ninh Âm từ từ mở mắt.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, giọng ngập ngừng mang theo mê man:

“Tạ Cảnh Hành?”

Hắn cúi nhìn nàng:

“Ác mộng sao?”

Nàng trầm mặc gật đầu, khẽ "ừ" một tiếng.

“Chỉ là mơ thôi, đừng sợ.”

Thẩm Ninh Âm nắm chặt vạt áo hắn, trong mắt hiện lên sự yếu ớt hiếm có:

“Đừng rời đi.”

Tạ Cảnh Hành khẽ cứng người, tay nhẹ nhàng siết lấy vòng eo nàng, ôm chặt vào lòng.

“Được, ta không đi. Ta ở lại bên nàng.”

Nàng cuộn mình, gắt gao rúc vào lòng hắn.

Sáng sớm hôm sau.

Tuyết Sương bưng chậu nước vừa bước vào phòng thì nghe một tiếng hét xé tan không khí tĩnh lặng.

Thẩm Ninh Âm từ trên giường bật dậy, dụi mắt hỏi:

“Tuyết Sương, chuyện gì vậy?”

Tuyết Sương luống cuống, phép tắc cũng quên cả, tay chỉ vào nam nhân trên giường, run giọng hét:

“Tạ Cảnh Hành! Mau xuống khỏi giường tiểu thư nhà ta!”

Thẩm Ninh Âm khựng lại giữa động tác.

Một đôi tay dài từ phía sau ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng kéo nàng về phía sau.

Cả thân thể nàng ngã vào một lồng ngực ấm áp, bên tai vang lên hơi thở nóng rực của nam tử.

Tất cả cơn buồn ngủ tan biến không còn.

Tạ Cảnh Hành siết nhẹ eo nàng, đáy mắt hiện lên tia khó chịu vì bị quấy rầy:

“Dậy sớm vậy làm gì?”

Thẩm Ninh Âm giãy giụa trong lòng hắn:

“Ngươi mau đứng dậy rồi nói!”

Hắn áo xộc xệch, để lộ ngực rắn chắc màu đồng hun, cằm tựa lên vai nàng, dáng vẻ lười biếng:

“Tối qua có người cứ đòi hỏi, làm ta mệt mỏi đến không ngủ được. Nàng định bồi thường thế nào đây?”

“Ngươi…!”

Tuyết Sương trợn mắt:

“Ngươi dđã làm gì tiểu thư nhà ta?”

Thẩm Ninh Âm nhức đầu:

“Đừng nghĩ lung tung! Giữa ta với hắn không có gì xảy ra!”

Tối qua nàng uống thuốc, lưng vẫn còn nhức mỏi.

Lúc nửa đêm mơ màng tỉnh lại, cảm thấy có bàn tay ấm áp xoa nhẹ nơi thắt lưng, rất thoải mái.

Âm pSau khi hắn dừng lại, nàng không nhịn được lại xin hắn tiếp tục.

Không lâu sau, nàng chìm vào giấc ngủ.

Mặt đỏ bừng, nàng lúng túng trách hắn:

“Ngươi đừng nói mấy lời khiến người khác hiểu lầm nữa!”

Tạ Cảnh Hành bóp nhẹ eo nàng, khẽ cười:

“Ta có nói sai đâu?”

“Đương nhiên sai!”

Nàng còn chưa kịp nói thêm, trong sân bỗng vang tiếng bước chân.

Tuyết Sương nhìn ra ngoài cửa sổ, vội vàng nói:

“Tiểu thư, là đại công tử tới!”

Thẩm Ninh Âm tim căng như dây đàn, đẩy hắn ra, vội vàng nói:

“Mau trốn đi! Đừng để người khác thấy!”

Tạ Cảnh Hành không động, nắm lấy cổ tay nàng:

“Sợ bị hắn phát hiện sao?”

“Nam nữ đơn độc ở chung một phòng, nếu để người khác nhìn thấy, ta không cách nào giải thích được!”

Tạ Cảnh Hành vuốt ve làn da trắng như tuyết nơi lòng bàn tay nàng, lặng lẽ nhìn nàng:

“Ta sẽ cưới nàng.”

Thẩm Ninh Âm sững người, mãi sau mới lấy lại tiếng nói:

“Ngươi vừa nói gì?”

Tạ Cảnh Hành lần đầu tiên mang vẻ nghiêm túc chưa từng có:

“Ninh Âm, ta cưới nàng.”

Trong đầu Thẩm Ninh Âm trống rỗng, muốn rút tay lại:

“Không được!”

Hắn ghé sát mặt lại, nghiêm giọng nói:

“Chúng ta đã cùng giường chung gối, nàng định phủi sạch sao?”

“Không, không phải vậy!”

“Ta không đến nỗi xấu xí, dáng người đêm qua nàng cũng sờ rồi. Ngày sau chắc đủ khiến nàng hài lòng.”

Gương mặt Thẩm Ninh Âm đỏ ửng, vội vàng ngăn hắn nói tiếp.

“Ta còn chưa định lấy chồng, lại vừa bị hủy hôn, danh tiếng không tốt.”

Tạ Cảnh Hành xoa nhẹ gương mặt nàng:

“Ai dám gièm pha sau lưng nàng, ta sẽ giết hết.”

Thẩm Ninh Âm choáng váng, chỉ còn biết lắp bắp:

“Ngươi mau trốn đi trước đã!”

Tạ Cảnh Hành thấy nàng cuống quýt, không khỏi trêu chọc:

“Nàng nói xem, có phải giờ trông ta với nàng rất giống đang vụng trộm yêu đương không?”

“Giờ là lúc nào rồi mà còn đùa được!”

Thẩm Ninh Âm trừng mắt liếc hắn một cái.

Dưới sự giục giã của nàng, hắn thong thả mặc y phục.

Thấy hắn cứ chậm chạp, nàng sốt ruột:

“Ngươi không mặc nhanh được à?”

Tạ Cảnh Hành nắm tay nàng đặt lên đai lưng, khẽ cười:

“Hay là để nàng giúp ta buộc lại?”

Nàng hoảng loạn, tay run làm đai lưng buộc xiêu vẹo.

Hắn cúi đầu nhìn, bất đắc dĩ cười khẽ, không chọc nàng thêm nữa, tự mình chỉnh lại y phục.

Nhưng lúc ấy, tiếng bước chân đã sát cửa.

Muốn rời đi thì đã muộn, thể nào cũng chạm mặt Thẩm Đam.

Lòng rối bời, Thẩm Ninh Âm kéo hắn trở lại giường, đẩy vào trong chăn.

Nàng rúc vào ngực hắn, tay bịt kín miệng hắn, run rẩy thì thầm:

“Đừng lên tiếng!”

Tạ Cảnh Hành sửng sốt, rất nhanh đã hiểu, nhẹ nhàng đỡ lấy eo nàng.

Tuyết Sương cũng vội vàng giấu giày của hắn dưới gầm giường, đứng nép sang một bên.

Chẳng bao lâu, một bóng dáng cao lớn bước vào.

Tuyết Sương bước ra đón:

“Đại công tử, tiểu thư còn chưa rời giường, mời người chờ một lát, nô tỳ đi giúp tiểu thư rửa mặt thay y phục.”

Thẩm Đam dừng lại trước bình phong.

Ánh mắt nhìn xuyên tấm rèm lụa mỏng, trầm giọng hỏi:

“Ninh Âm, thân thể khá hơn chưa?”

Thẩm Ninh Âm cố giữ giọng bình tĩnh:

“Ta không sao. Huynh tới đây làm gì?”

“Đến xem nàng một chút.”

“Nơi này đã có Tuyết Sương chăm sóc, không phiền huynh bận tâm.”

Thẩm Đam không nói thêm.

Sau tấm rèm, ánh mắt Tạ Cảnh Hành lướt qua Thẩm Đam, nắm tay Thẩm Ninh Âm, cúi xuống khẽ hôn lên lòng bàn tay nàng.

Thẩm Ninh Âm bị hành động bất ngờ làm hoảng sợ, bật ra một tiếng khẽ kêu.

Thẩm Đam nghe thấy khác thường, sắc mặt trầm xuống.

Hắn ngẫm nghĩ một lát, rồi không chút do dự vòng qua bình phong, sải bước vào trong phòng.

“Tuyết Sương!”

Tuyết Sương thất kinh kêu lên, định ngăn cản, nhưng đã không còn kịp nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play