Y Lan Viện.
Tuyết Sương tức giận bất bình:
“Tiểu thư, Phó Nghiên Chu đúng là quá đáng. Sao hắn có thể đối xử với tiểu thư như vậy? Tôi thật nhìn nhầm người rồi. Không ngờ hắn đã sớm tư tình với tứ tiểu thư, trước đó còn đồng ý chuyện hôn sự với tiểu thư, rõ ràng chỉ muốn làm trò cười cho cả kinh thành!”
Thẩm Ninh Âm nằm uể oải trên giường, không còn chút sức lực.
Sáng nay vừa đến kỳ, bụng vẫn còn âm ỉ đau, làm gì còn hơi sức để giận với oán.
“Ta không lấy hắn, chẳng phải ngươi nên thấy mừng sao?”
Nghe vậy, Tuyết Sương hừ một tiếng:
“Không sai, đúng là nên mừng. Hắn mù mắt bỏ qua tiểu thư, đúng là đáng đời!”
Lúc này, Thẩm Đam vén rèm bước vào.
Tuyết Sương lập tức hành lễ:
“Đại công tử.”
“Ngươi ra ngoài trước.”
“Vâng.”
Tuyết Sương lui xuống.
Ánh mắt Thẩm Đam dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Thẩm Ninh Âm. So với thường ngày, nàng rõ ràng kém sắc hơn hẳn.
Hắn mím môi, bước lại gần. Tới gần rồi mới thấy khóe mắt nàng ửng đỏ.
Giữa chân mày hắn thoáng hiện vẻ tối tăm, qua một lát mới cất giọng:
“Mới vừa rồi đã khóc?”
Thẩm Ninh Âm khựng lại, định giải thích thì một luồng lạnh lẽo chợt lan tới nơi đuôi mắt.
Thẩm Đam nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, động tác cực nhẹ, nhưng ánh mắt dần tối sầm.
“Vì loại người ấy mà rơi nước mắt không đáng. Sau này, huynh sẽ tìm cho muội một người tốt hơn, thật sự xứng đáng với muội.”
Thẩm Ninh Âm ngơ ngác nhìn hắn.
Ngón tay Thẩm Đam trượt xuống, dừng ở hàng mi nàng đang khẽ run lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lưng chừng chưa kịp rơi.
“Đừng để đôi mắt sưng lên vì khóc. Nếu thấy khó chịu, ta sẽ thay muội đi dạy dỗ hắn một trận, bắt hắn tự đến xin lỗi.”
“Ninh Âm của ta chỉ có thể khiến người khác chịu thiệt, tuyệt đối không thể để ai bắt nạt.”
Nghe tới đây, không hiểu sao sống mũi Thẩm Ninh Âm bỗng chua xót.
Từ ngày nàng bước vào thế giới này, gặp phải không ít lạnh nhạt, cũng từng bị mỉa mai đủ điều.
Ở thế giới trước, nàng có cha mẹ yêu thương, có bạn bè quan tâm, bị người đối xử như vậy, sao có thể không thấy tủi thân?
Ngoài Tuyết Sương, trong cả phủ, người duy nhất thật lòng quan tâm nàng cũng chỉ có Thẩm Đam.
Cái cảm giác được để ý, được che chở ấy, khiến nàng lần đầu tiên cảm nhận được mình thực sự tồn tại.
Ngón tay Thẩm Đam dừng lại, giọng mang theo chút giá lạnh, nhưng cố nén không lộ ra sát khí:
“Từ khi muội rơi xuống nước hai năm trước, ta hiếm khi thấy muội khóc. Ninh Âm, muội thật sự thích hắn đến vậy sao?”
Thẩm Ninh Âm khẽ hít mũi, cố nuốt nước mắt trở lại, lắc đầu:
“Muội không đến mức đau lòng vì một kẻ không đáng.”
Phó Nghiên Chu đã tìm được người mình yêu, nàng cũng không định cưỡng cầu.
Huống chi, vốn dĩ nàng cũng chẳng có tình cảm với hắn.
Sở dĩ khóc, chẳng qua vì đến kỳ đau bụng không chịu nổi mà thôi.
Nghe nàng nói, ánh mắt Thẩm Đam mới dịu đi, đưa tay xoa gương mặt nàng:
“Muội nghĩ được như vậy là tốt.”
Hắn đổi giọng, chuyển đề tài:
“Ngày chín tháng sau là sinh nhật muội, muốn quà gì?”
“Huynh tặng gì muội cũng đều thích.”
Thẩm Đam liếc lên tóc nàng, khẽ nói:
“Lần trước tặng muội trâm ngọc, sao không thấy mang?”
Thẩm Ninh Âm đáp:
“Cây trâm ấy quý giá quá, muội sợ làm hỏng.”
“Nếu đã thích thì không thể cứ cất kỹ mãi. Nếu làm hỏng, ta lại cho làm cái mới là được.”
Nghe vậy, Thẩm Ninh Âm lấy ra một chiếc hộp gỗ, lấy cây trâm trong ngăn trên cùng đưa cho hắn.
Thẩm Đam cầm lấy, bước ra sau nàng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng cho gọn rồi bắt đầu cài trâm lên tóc.
Thẩm Ninh Âm không khỏi bật cười:
“Không biết sau này cô nương nào có phúc khí được gả cho huynh.”
Ngón tay Thẩm Đam đang luồn vào giữa mái tóc nàng khựng lại khi nghe câu ấy.
“Ninh Âm hy vọng ta lấy người khác sao? Nếu ta lấy vợ rồi, còn có thể thân thiết với muội như bây giờ nữa không?”
Thẩm Ninh Âm không nghĩ nhiều, cười nói:
“Huynh cũng phải lấy vợ sinh con, muội cũng phải lấy chồng rời phủ thôi mà.”
Thẩm Đam cài xong trâm, ngồi xuống ghế dài bên cạnh, cất lời:
“Muội còn nhỏ, không cần vội chuyện thành thân.”
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, nhưng tận sâu trong đó lại giấu đi cảm xúc u tối khó phân biệt:
“Ta biết muội không thích ở lại trong phủ. Qua một thời gian nữa, ta sẽ đưa muội rời khỏi nơi này. Muội muốn đi đâu, ta sẽ đi cùng muội.”
Thẩm Ninh Âm không nghe ra ý ẩn trong lời hắn.
Mãi đến sau này, khi nàng hiểu được tâm tư thật sự của Thẩm Đam khi vỏ bọc ôn hòa kia vỡ nát để lộ bản chất thật thì mọi chuyện đã quá muộn.
Đang định lên tiếng, bụng nàng chợt đau dữ dội.
Sắc mặt trắng bệch, Thẩm Ninh Âm nắm lấy cánh tay Thẩm Đam, cả người mềm nhũn ngã vào lòng hắn.
Sắc mặt Thẩm Đam lập tức thay đổi.
Hắn vội ôm lấy nàng, giọng hốt hoảng không giấu nổi:
“Ninh Âm?”
Thẩm Ninh Âm đau tới mức nói không nên lời.
Thẩm Đam hét lớn ra ngoài:
“Tuyết Sương! Mau đi mời đại phu!”
Tuyết Sương nghe thấy, vội vàng chạy đi.
Không bao lâu, đại phu mang theo hòm thuốc hấp tấp chạy vào.
Thấy Thẩm Đam đang ôm lấy Thẩm Ninh Âm, dáng vẻ thân thiết quá mức, Tuyết Sương trong lòng thoáng chột dạ, bước đến nói nhỏ:
“Đại công tử, để nô tỳ chăm sóc tiểu thư thì hơn.”
Thẩm Đam không nhúc nhích, trên người tỏa ra khí lạnh khiến người khác không dám lại gần:
“Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ngươi cứ thu dọn mà cút khỏi Thẩm phủ!”
Đại phu lau mồ hôi trán, cuống quýt gật đầu.
Một lúc sau, ông thở phào:
“Đại công tử yên tâm, nhị tiểu thư không có gì nghiêm trọng. Chỉ là đến kỳ, lại bị lạnh, thân thể vốn hư yếu nên đau bụng. Ta sẽ kê vài thang thuốc, uống vào sẽ đỡ.”
Nghe xong, Tuyết Sương quỳ xuống tự trách:
“Đại công tử, là do nô tỳ không chăm sóc tốt cho tiểu thư, xin công tử trách phạt.”
Giọng Thẩm Đam lạnh đi:
“Ngươi thân là người hầu, chăm sóc không chu đáo, đương nhiên phải phạt.”
Thẩm Ninh Âm yếu ớt níu tay áo hắn:
“Không liên quan đến Tuyết Sương, là ta ham ăn, đòi nếm thử bánh ngọc lộ. Huynh đừng trách nàng.”
Thẩm Đam nắm lấy tay nàng, kiềm chế cơn giận trong lòng:
“Được, nghe lời muội.”
Nhưng ánh mắt nhìn Tuyết Sương vẫn không bớt lạnh:
“Mau đi lấy túi chườm nóng.”
Hắn nhẹ nhàng đặt Thẩm Ninh Âm nằm lại lên giường, đắp chăn cẩn thận.
Rất nhanh, Tuyết Sương mang túi chườm về.
Thẩm Đam vén chăn lên một góc, đặt túi chườm ấm lên bụng nàng, sau đó ngồi bên giường không rời nửa bước.
Sau khi uống thuốc, sắc mặt Thẩm Ninh Âm dần hồng hào trở lại, cơn đau bụng cũng dịu bớt. Nàng chống tay ngồi dậy.
Thẩm Đam liền giữ tay nàng lại, giọng trầm ổn:
“Nằm yên, đừng cử động!”
Khi chạm vào bàn tay lạnh như băng của nàng, mày hắn nhíu lại:
“Sao tay muội lạnh thế này?”
Thẩm Ninh Âm cúi mắt.
Khi mới xuyên tới, thân thể này yếu ớt, nàng phải mất gần hai năm mới dần khỏe lại.
Thẩm Đam không nói thêm, chỉ nắm lấy tay nàng, khẽ xoa dịu, rồi ép vào ngực mình sưởi ấm.
Hành động bất ngờ này khiến tim Thẩm Ninh Âm thoáng chấn động, nàng vội muốn rút tay về.
Nhưng hắn giữ rất chặt, mắt nhìn thẳng nàng, giọng nghiêm:
“Thân thể muội chưa lành, đừng cử động lung tung, nghe lời.”
“Không được. Như vậy không hợp lễ. Nếu bị người ta nhìn thấy thì...”
Hắn ngắt lời:
“Muội bị bệnh, cần có người chăm sóc. Ta là huynh trưởng, lo cho muội là chuyện nên làm. Có gì không hợp lý? Hay là…”
Hắn đột ngột cúi người lại gần, ánh mắt sắc bén như chim ưng:
“Muội đang sợ cái gì? Ngại cái gì?”
Ánh mắt ấy, vừa nóng rực vừa ép người, khiến người ta không thể tránh.
Lông mi Thẩm Ninh Âm khẽ run, không nói gì thêm.
May thay, Thẩm Đam không làm gì quá giới hạn. Sau khi giúp nàng ủ ấm tay, liền buông ra, kéo chăn đắp lại.
Thêm thuốc an thần, chỉ một lúc sau, nàng đã cảm thấy đầu óc lâng lâng, rồi nhanh chóng thiếp đi.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Thẩm Đam ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn nàng ngủ.
Hắn khẽ vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng.
Như đang nâng niu báu vật quý giá nhất, từng động tác đều dịu dàng đến lạ, sợ chỉ một chút mạnh tay cũng khiến nàng giật mình.
Đôi mắt đen sâu như mực, bao năm nay khắc chế và nhẫn nhịn, dường như trong khoảnh khắc ấy hoàn toàn tan vỡ.
Cuối cùng, hắn cúi người xuống gần hơn…
“Phanh!”
Một tiếng động vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.