Chử Thế Trạch bỗng nhớ lại câu nói của một người trẻ tuổi từng được yêu thích thời bấy giờ:
“Chúng ta từng chen chúc trong những căn phòng khách quý, đem thứ tình yêu mơ hồ ra nói đến tận cùng hứng thú. Nhưng ta chỉ nhìn vào đáy mắt hắn, còn muôn người reo hò ngoài kia, ta chẳng bận tâm.”
Câu này hắn vô tình nhìn thấy trong phần chữ ký của mấy đứa trẻ không thích học hành ở nhà mình. Lúc đó đọc được, hắn chỉ thấy đau đầu. Vậy mà giờ đây, không hiểu sao hắn lại thấy câu ấy thật hợp với khoảnh khắc này.
Ánh đèn bừng sáng, tiếng vỗ tay như sấm. Trong đám đông, Nguyễn Đan Thanh chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái. Chỉ một ánh mắt ấy, tựa như đưa hắn trở về giây phút lần đầu gặp nhau trên con thuyền năm nào.
Từ tối qua, nỗi bất an đè nặng trong lòng hắn bỗng chốc tan biến. Tựa như một vốc nước dưới ánh trăng, triều cường rút xuống, lặng lẽ, yên ả mà rơi xuống đáy tim hắn.
Rõ ràng hắn chẳng rảnh rỗi gì. Khi nhắn tin với Nguyễn Đan Thanh, hắn còn đang ở một nơi khác của thế giới, tham dự một diễn đàn kinh tế quốc tế. So với chuyện ấy, lễ tốt nghiệp của một cậu trai trẻ mới ra trường chẳng khác gì chuyện vụn vặt.
Nhưng không hiểu sao, hắn cứ bận lòng mãi, không thể dứt ra được. Nghĩ thế rồi hắn nhắn hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play