Nhưng Cố Triều Ngọc không hề nhận ra rằng, cảnh tượng anh vừa “cười tươi như hoa” tiễn Tư Ôn đi, qua camera giám sát, đã lọt hết vào mắt đứa bé mà anh tưởng là tự khép kín, không quan tâm gì — Tư Tinh Nhiên.

Tư Tinh Nhiên thu nhỏ hình ảnh camera giám sát vừa rồi, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng người cậu nhớ thương tài sản mẹ mình để lại rời đi. Lồng ngực cậu như bị một lớp bông ướt lạnh lấp đầy, nghẹn lại. Dù cậu chẳng làm gì, chẳng nói lời nào, chẳng gặp ai, thì những kẻ tham lam đó vẫn sẽ không buông tha cho cậu. Từ khi người dì luôn miệng bảo coi cậu như con ruột bị cha cậu mua chuộc, bắt tay ngược đãi cậu, cậu đã hiểu rõ đạo lý ấy.

Ông nội đưa người đến, sớm muộn gì cũng chỉ là một vòng luẩn quẩn tái diễn mà thôi.

Dù trong nhà không có camera, bên ngoài cậu vẫn biết có giám sát, cậu thừa sức đoán được cái gọi là cậu ruột ấy sẽ nói gì: làm ra vẻ tử tế, cố lấy lòng cậu để tranh giành tài sản.

Tư Tinh Nhiên lại bật xem đi xem lại cảnh Cố Triều Ngọc tiễn Tư Ôn, nhìn nụ cười hớn hở giả tạo kia. Cậu tự giày vò bản thân bằng những suy nghĩ:

Dì Lý, chú Vương, khi cầm được tiền rồi, chắc mặt họ cũng tươi cười như thế này nhỉ?

Thật ghê tởm.

Hàng mi dày và dài của Tư Tinh Nhiên rũ xuống, che đi đôi mắt u ám không chút yếu đuối nào. Trong đáy mắt chỉ còn cuộn trào ác ý.

Cậu không định mách ông nội, vì đuổi kẻ này đi rồi sẽ lại có kẻ khác được đưa tới. Cậu chịu đủ rồi.

Nhưng khiến kẻ phạm sai phải nếm chút đau khổ, đó là điều tất nhiên.

 

---

Tới chạng vạng, Cố Triều Ngọc bưng cơm lên, chẳng mang hy vọng gì, chỉ gõ cửa phòng Tư Tinh Nhiên. Cánh cửa vốn tưởng sẽ mãi không mở, lại khẽ mở ra. Lần nữa, anh đối diện với đứa trẻ trung tâm của thế giới này.

Cố Triều Ngọc hoàn toàn không ngờ rằng, chính dáng vẻ tươi cười chân thành của mình lại bị hiểu lầm thành giả tạo. Hắn cứ tưởng là mình thành tâm thì sẽ cảm hóa được người:

“Tiểu thiếu gia, tôi mang cơm vào cho ngài nhé?”

Đứa bé nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy, rõ ràng chỉ mới 9 tuổi nhưng thân hình gầy gò như 7-8 tuổi. Ánh mắt đen thẳm ấy nhìn chăm chú khiến người khác lạnh sống lưng. Nhưng Cố Triều Ngọc đơn thuần chỉ nghĩ do cậu bé tự khép kín, không giỏi giao tiếp nên cũng không bận lòng, cầm lòng tiến vào.

Anh liếc qua căn phòng — ít nhất rộng hơn trăm mét vuông, có cả bếp nhỏ, phòng vệ sinh, phòng thay đồ... Thật ra nếu cậu ở đây, cũng chẳng cần ra ngoài cả ngày.

Dù đã chạng vạng mà trong phòng không bật đèn, Cố Triều Ngọc đặt cơm lên bàn rồi tiện tay bật đèn. Ánh sáng hắt vào, càng thấy rõ: căn phòng này hoàn toàn không giống phòng của một đứa trẻ 9 tuổi, mà y như chỗ nghỉ của một tổng tài lãnh khốc, tông màu xám đen trắng, góc cạnh sắc lạnh. Sạch sẽ đến mức như chẳng ai ở.

Cố Triều Ngọc nhìn Tư Tinh Nhiên ăn uống ung dung, lễ độ hoàn hảo như hoàng tử nhỏ trong truyện cổ. Hắn thầm nghĩ đêm nay chắc không nghe được tiếng cậu bé, ai ngờ:

“Tôi muốn uống nước.”

Giọng cậu bé khàn khàn, nhỏ xíu, khác hẳn giọng trẻ con bình thường.

“Được, tôi rót cho.”

Cố Triều Ngọc nhớ ra phòng có máy lọc nước, vừa đi về phía đó, Tư Tinh Nhiên đã nói:

“Trong đó không có nước, ta muốn nước dưới lầu một.”

Cố Triều Ngọc hơi ngập ngừng, Tư Tinh Nhiên thấy vậy tưởng anh ngại phiền:

“Không được sao?”

“Được, tiểu thiếu gia.”

Cố Triều Ngọc cầm lấy ly, lòng chỉ băn khoăn vì sợ rời phòng rồi chẳng vào được nữa — biết vào được đã khó thế nào rồi…

 

---

Khi anh đi rồi, Tư Tinh Nhiên tắt thang máy qua hệ thống, ngồi ăn tiếp, an tĩnh như không.

【Tốt quá! Cuối cùng cũng trò chuyện được với trung tâm rồi!】

Hệ thống 666 hớn hở xoay vòng ăn mừng, suýt chút nữa bắn pháo hoa.

Cố Triều Ngọc lại cảm thấy có gì đó lạ lạ, nhưng không muốn đả kích hệ thống nên im lặng. Thang máy ngừng hoạt động, anh cũng không nghĩ nhiều, đi vài tầng có sao đâu.

Anh bưng nước về, lo cậu bé sốt ruột nên còn chạy nhanh, may sao cửa không khóa, vào được.

“Tôi muốn nước nóng.”

... Lại đi đổi nước.

“Nóng quá, không uống được.”

... Đổi nước ấm.

“Sao không có trà?”

Cố Triều Ngọc: “……” Đương nhiên vì nhóc không nói trước mà!

【Ký chủ, trung tâm đang cố ý chỉnh ngươi hả?】

Hệ thống cũng bắt đầu nghi ngờ. Đòi hỏi liên tục, mệt mỗi ký chủ, chứ chẳng gây thiệt hại gì.

Cố Triều Ngọc chạy lên chạy xuống vài lượt, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn. Nhưng anh chẳng nghĩ ra mình đắc tội cậu bé ở chỗ nào… Chẳng lẽ do anh cố lấy điểm tín nhiệm hơi gấp quá, khiến trung tâm nhạy cảm phát hiện ra?

Dù sao vẫn phải làm, anh lại đi pha trà. Quả nhiên, Tư Tinh Nhiên vẫn soi mói: lúc thì nóng, lúc thì lạnh, lúc thì đặc, lúc thì nhạt.

Cố Triều Ngọc biết rõ cậu bé không hề muốn uống, nhưng vẫn nhẫn nại chờ cho cậu trêu chọc chán. Hết hai tiếng đồng hồ, đến giờ đi ngủ, Tư Tinh Nhiên mới coi như “thưởng” cho ký chủ một ngụm trà. Nhưng vừa kề môi, cậu liền hất thẳng cả ly nước lên người Cố Triều Ngọc. Áo sơ mi anh ướt đẫm, dính sát vào da, nước nhỏ từng giọt xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play