【 Quá đáng thật á! 】
Trên màn hình hệ thống xuất hiện dấu chấm than màu đỏ cực to, nhấn mạnh sự bất bình.
“Xin lỗi.”
Đứa bé buông hai chữ nhạt nhẽo, vẻ mặt vô cảm, không chút hối lỗi.
Cố Triều Ngọc cảm thấy cũng không sao. Trước khi vào thế giới này, anh từng nghe các tiền bối nói qua: đám trung tâm kiểu này, ai nấy đều vừa thông minh vừa xảo quyệt, có kẻ để lấy được điểm tín nhiệm còn thẳng tay chặt tay gãy chân — chuyện thường như cơm bữa.
Chỉ bị hắt ly nước trà thôi mà, có gì đâu. Anh vẫn bình tĩnh, giữ nguyên nụ cười dịu dàng:
“Không sao, tiểu thiếu gia, ngài lên giường trước đi, tôi đi thay quần áo rồi quay lại kể chuyện cho ngài ngủ nhé.”
Tư Tinh Nhiên lặng lẽ nhìn anh rời đi, lại mở máy tính, phóng to hình ảnh camera ngoài hành lang. Đứa bé nhìn người vừa bị mình làm khó dễ, dù chẳng có ai chứng kiến, cũng không lộ ra chút khó chịu hay bất mãn nào.
Tư Ôn đưa hắn bao nhiêu tiền?
Cậu lạnh lùng nghĩ.
Thấy người sắp vòng về, Tư Tinh Nhiên đóng máy tính, nằm xuống. Đúng lúc đó, tiếng mở cửa vang lên.
---
Cố Triều Ngọc lần nào mở cửa cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý “liệu lần này có bị khóa trái không”, nhưng lần này may mắn vẫn vào được. Thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm trên giường, anh thở phào nhẹ nhõm.
Hệ thống 666 tuy giúp xác định vị trí của Tư Tinh Nhiên, nhưng không biết cậu âm thầm giở trò hay trong nhà có lắp đặt camera bí mật. Lúc này nó còn tức giận thay Cố Triều Ngọc:
【 Ký chủ, chúng ta không cần kể chuyện cho nhóc con này nữa! 】
Cố Triều Ngọc kéo ghế ngồi mép giường, vừa trả lời hệ thống vừa dỗ dành chính mình:
‘"Nếu không kể thì mấy giờ qua bị nhóc đó lăn lộn coi như công cốc sao. "
Ít nhất giờ còn thấy được người, không phải bị coi như không khí nữa. Thế là anh mở điện thoại, tìm vài câu chuyện đơn giản định kể.
Anh vẫn hỏi ý:
“Tiểu thiếu gia muốn nghe Lọ Lem hay Bạch Tuyết?”
“……”
“Không thích hả? Vậy tôi kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ nhé?”
Anh vừa cười vừa bắt đầu:
“Ngày xửa ngày xưa, trong khu rừng phía đông có một cô bé đáng yêu…”
“Tôi chín tuổi rồi, không phải ba tuổi.”
Đứa nhỏ mở mắt, giọng nhàn nhạt, ánh mắt đen nhánh đầy vẻ bất lực nhìn anh.
Cố Triều Ngọc ngẩn ra:
Chín tuổi thì nghe chuyện gì bây giờ?
Đang nghĩ thì một quyển sách bị ném lên người anh — chính là sách Tư Tinh Nhiên thường đọc.
“Tôi không ngủ, không được dừng.”
Cố Triều Ngọc thở dài, tự tin mở sách ra. Nhưng nhìn vài dòng, mặt anh cứng đờ, vội khép lại:
“Tiểu thiếu gia, biết không? Trước khi ngủ nên nghe mấy chuyện nhàm chán một chút, dễ buồn ngủ hơn.”
“Anh không biết đọc.”
“……”
Cố Triều Ngọc cạn lời. Đành quay về kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ.
Xin lỗi nhé, bắt tôi đọc sách tiếng Pháp thực sự hơi quá sức, tiếng Anh còn đỡ nhục hơn…
---
Hệ thống 666 vẫn ngây thơ tin tưởng:
【 Ký chủ biết nhiều thật đó, ta phải ghi nhớ mới được! 】
Cố Triều Ngọc:
Đây là cái hệ thống đáng yêu từ đâu chui ra vậy?
---
Cuối cùng, chẳng biết ai đang hành ai. Anh kể hết cô bé quàng khăn đỏ, sang Lọ Lem, rồi đến Bạch Tuyết, cứ hễ anh có ý định ngừng, đứa nhỏ lại mở mắt, giọng ngái ngủ nhưng cứng đầu:
“Tôi chưa ngủ, không được ngừng.”
Vừa bực vừa buồn cười.
Giọng Cố Triều Ngọc khàn hẳn, cuối cùng Tư Tinh Nhiên thở đều, thật sự ngủ rồi.
Anh thầm nhủ: Mai phải nhờ quản gia mang ít kẹo ngậm họng cho mình.
Rón rén đứng dậy, anh định tắt đèn ngủ thì chợt nghĩ không tốt, nên tiện tay tắt luôn đèn. Ai ngờ ngay lúc đèn tắt, Tư Tinh Nhiên mở mắt, nhưng không nói gì, chỉ đợi hắn đi rồi bật đèn lại, đôi mắt sáng quắc.
Vừa rồi cậu quả thật đã ngủ — nhưng với cậu, không ngủ được mới là thường tình.
---
Cố Triều Ngọc chẳng hay mình vừa dỗ ngủ xong người ta đã tỉnh. Anh uống ngụm nước, buột miệng hỏi hệ thống:
"9 tuổi lẽ ra lớp 3 tiểu học nhỉ? Cậu nhóc này suốt ngày ru rú trong nhà thế có ổn không? Trong cốt truyện mấy tuổi nhóc đó mới đi học vậy? "
【 Trung tâm vẫn luôn đi học mà, giờ chỉ đang nghỉ hè thôi. 】
Ờ nhỉ, Cố Triều Ngọc nhớ thân phận mình giờ cũng đang nghỉ dài hạn. Anh nghe hệ thống tiếp tục:
【 Trải qua đêm nay, ta thấy tiểu thiếu gia này thật quá đáng! 】
Hệ thống đứng hẳn về phía anh, làm Cố Triều Ngọc thấy dễ chịu vô cùng.
Anh cười híp mắt, nịnh hệ thống:
“Trên đời hệ thống đáng yêu nhất là ai nào? Ồ, hóa ra là 666 nhà ta đó nha~ ”
Hệ thống 666 suýt “cháy bảng mạch” vì vui sướng.
Nhưng Cố Triều Ngọc đột nhiên sững người, nhớ ra một chuyện hệ trọng:
“Ba ngày nữa hết nghỉ hè đúng không?”
【 Đúng vậy, ký chủ. 】
“Trước khi ta vào thế giới này, thân thể này đã làm bài tập chưa?”
【 …Chưa làm đâu. 】
Cố Triều Ngọc trầm mặc.
【 Nhưng mà không sao! Vì ký chủ giờ chăm sóc trung tâm nên Tư gia đã lo thủ tục chuyển trường, bài tập cũ khỏi lo rồi~ 】
Lần đầu tiên, Cố Triều Ngọc thấy giọng máy móc êm tai dễ nghe đến vậy. Anh nhấc hệ thống lên hôn hai cái, rồi quăng mình lên giường cười khoái chí:
“Mai ta nhất định bắt cái nhóc đáng ghét kia ngồi làm bài tập!”