Cố Triều Ngọc đi qua, tìm được một tấm ván gỗ nhỏ phía sau rồi gõ cửa, giọng nói trong trẻo vang lên:

“Tiểu thiếu gia, tôi là Cố Triều Ngọc, ‘triều’ trong ‘thủy triều’, ‘ngọc’ trong ‘ngọc bội’, muốn cùng nhau chơi trò chơi không?”

Đáp lại anh chỉ là sự yên lặng, tĩnh mịch đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Cố Triều Ngọc: “……” Không có trong đó sao?

【Rõ ràng người trong phòng, sao không lên tiếng nhỉ?】Hệ thống thật sự không hiểu nổi.

Tiếng gõ cửa và lời mời vang lên, bên trong phòng rèm kéo kín mít, chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào. Nguồn sáng duy nhất trong phòng là từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt thiếu niên đang không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào đó. Trên màn hình, hình ảnh được chia làm 29 ô nhỏ, mỗi ô là một góc khác nhau của căn biệt thự, ghi lại hình ảnh từ các camera giám sát.

Trong đôi mắt đồng tử của Tư Tinh Nhiên ánh lên bóng sáng tắt ngấm, cậu phóng to màn hình chỗ cửa chính, nhìn rõ vẻ mặt lo lắng của người vừa đến.

Cố Triều Ngọc thầm than trong lòng với hệ thống: “Xem ra đêm nay không có cách nào kể chuyện cổ tích cho nhóc đó rồi.”

Nhưng thực ra, Cố Triều Ngọc vẫn còn quá lạc quan. Đừng nói là kể chuyện trước khi ngủ cho tiểu thiếu gia, anh ở biệt thự này đã ba bốn ngày rồi, ngoài lần đầu tiên nhìn thấy từ xa, hai người chưa từng gặp mặt chính diện lần nào.

Ba bữa cơm mỗi ngày đều do dì giúp việc chuẩn bị sẵn đúng giờ, rồi Cố Triều Ngọc mang tới. Nhưng Tư Tinh Nhiên không mở cửa, nên Cố Triều Ngọc chỉ có thể để thức ăn trên chiếc ghế nhỏ bên trái cửa, đợi tiểu thiếu gia tự ra lấy. Hắn từng thử đứng chờ mãi ở cửa, nhưng đúng là không hổ danh “trung tâm của thế giới”, thiếu gia kiên cường thật sự — cậu ta thà nhịn đói chứ nhất định không chịu ra.

Nhiệm vụ đầu tiên này khó hơn Cố Triều Ngọc tưởng tượng. Quan trọng nhất là không biết nên bắt đầu từ đâu, không có chút manh mối nào.

Hôm đó, sau khi để đồ ăn lên ghế nhỏ, anh quay về phòng mình, nhảy lên giường, úp mặt vào chiếc gối mềm mại, cảm thấy được an ủi đôi chút.

“Ba Sáu, hay là ngươi giúp ta canh chừng lúc nào hắn ra ngoài, ta lao ra bắt lấy luôn?”

【Có thể thì có thể, nhưng rồi sao nữa?】

Cố Triều Ngọc: “……”

Anh đấm hai cái vào gối, rồi lăn lộn trên giường.

Hệ thống 666 cùng chung kẻ thù với anh:

【Tên nhóc chết tiệt này!】

Cố Triều Ngọc điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi dậy, đi tới cửa sổ. Hôm qua, lúc bị từ chối, anh định kéo cửa sổ hít chút không khí trong lành, ai ngờ vừa kéo, cửa sổ phát ra tiếng “răng rắc răng rắc”, rồi một nửa cánh cửa kính không chịu nổi, rơi luôn.

May mà mấy hôm nay không mưa, nếu không thật sự thảm.

Anh đang tập trung sửa cửa theo lời cổ vũ của hệ thống, thì nghe “thịch thịch thịch”, tiếng gõ cửa đầy mất kiên nhẫn. Cố Triều Ngọc mắt sáng lên, buông tuốc nơ vít, chạy ra mở cửa. Nhưng nét mặt anh lập tức từ mừng rỡ chuyển thành thất vọng:

“Xin hỏi ngài là?”

Người đứng ngoài cửa không phải là Tư Tinh Nhiên mà anh mong đợi, mà là một người đàn ông trung niên bụng phệ, vẻ ngoài đầy tham lam.

“Tôi là Tư Ôn, cậu của Tinh Nhiên.”

Ông ta nhìn Cố Triều Ngọc từ đầu đến chân bằng ánh mắt khinh bỉ:

“Cậu chính là đứa bạn mà ông già kia tìm cho Tinh Nhiên? Trông cũng chẳng ra sao.”

Cố Triều Ngọc: “……”

Cười với ông chỉ vì phép lịch sự thôi.

Hôm nay đâu phải chủ nhật, ông này chắc chắn là tự tiện tới đây kiếm chuyện.

“Thì ra là Tư tiên sinh. Ngài có việc gì sao? Tôi ngủ say quá nên cứ tưởng hôm nay là chủ nhật, không chuẩn bị gì cả.”

Mặt Tư Ôn rung rung, đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm Cố Triều Ngọc, cố xem anh có ám chỉ gì không, nhưng chẳng nhìn ra gì cả. Ông ta cười lạnh:

“Còn đợi gì tới chủ nhật. Bố nó bị đuổi rồi, giờ tôi là người thân duy nhất của Tinh Nhiên.”

“Bao nhiêu người muốn được kết thân với Tư gia còn không được, cậu nhặt được tiện nghi thì phải biết quý trọng.”

Nói rồi ông ta lách vào phòng, đóng cửa lại, lôi từ túi ra một xấp tiền, tát hai phát vào mặt Cố Triều Ngọc bằng tiền:

“Tinh Nhiên còn nhỏ dại, tôi là cậu thì phải giúp nó giữ nhà. Đáng tiếc nó chẳng thân thiết với tôi… Việc cậu cần làm là thường xuyên nói đỡ cho tôi, báo cáo mọi hành động của nó, tốt nhất moi luôn mã két sắt cho tôi. Hiểu chưa?”

“Hiểu.”

Cố Triều Ngọc lùi nửa bước, ngước mắt nhìn, lười nói vòng vo:

“Tư tiên sinh thật khiến người ta cảm động vì lo cho tiểu thiếu gia. Đừng nói là nói tốt trước mặt cậu ấy, chủ nhật này ông già Tư đến, tôi nhất định kể hết lời ngài hôm nay cho ông ấy nghe.”

Tư Ôn nghẹn họng: “Cậu!”

Nhìn ông ta bụng bự sắp tức điên, Cố Triều Ngọc chỉ vào mình:

“Tôi?”

Thấy Tư Ôn sắp gào lên, Cố Triều Ngọc nhớ lời dặn giữ yên lặng, kịp thời giơ ngón tay ra hiệu:

“Suỵt, dọa tiểu thiếu gia là ông già Tư trách đấy.”

Mặt Tư Ôn vặn vẹo, thu lại tiền, hậm hực nói:

“Coi như hôm nay tôi chưa từng tới.” Rồi bỏ đi.

Cố Triều Ngọc tiễn ra cửa, còn cố tình châm chọc:

“Tư tiên sinh, chắc ngài biết đường ra chứ? Đừng đi lung tung kẻo lạc đường đấy.”

Hệ thống tuy biết mình vô hình, nhưng vẫn nhảy loạn giữa không trung:

【Tên này không có tí lương tâm nào, không được lão gia tử thích đã đành, còn nhăm nhe di sản của tiểu thiếu gia!】

Nụ cười giả tạo trên mặt Cố Triều Ngọc biến mất, hắn lẩm bẩm:

“Lần đầu bị người ta dùng tiền tát vào mặt…”

Đau đầu thật.

Không có cách nào lấy được sự tín nhiệm của tiểu thiếu gia, hệ thống không thu thập được số liệu tâm lý của cậu ta. Không có số liệu, nhiệm vụ thu thập tin tức của anh sẽ thất bại.

Vậy rốt cuộc anh phải làm sao mới bước vào thế giới tự khép kín của đứa nhỏ này được đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play