Cậu lẽ ra hôm qua nên nói ra những lời đó, lẽ ra nên...
“Tiểu thiếu gia, em đã về rồi.”
Tư Tinh Nhiên chợt xoay người lại, hoài nghi liệu mình có phải vì hoảng hốt mà xuất hiện ảo giác hay không. Nhưng rõ ràng cậu nhìn thấy người ấy — người lẽ ra đã rời đi — đang đứng ngay trong hành lang, bên cửa sổ. Ánh nắng rót xuống người anh, phủ lên một tầng ấm áp dịu dàng, như đôi mắt đen kia vốn dĩ đã ôn nhu, giờ càng thêm rạng ngời trong nắng.
Cậu khẽ hé môi, nhưng không thốt ra nổi lời nào. Nước mắt giống như chuỗi hạt bị đứt, từng giọt từng giọt lăn xuống má.
Một tiếng nức nở bật ra, vừa là vì niềm vui bất ngờ, vừa là vì chính mình thấy xấu hổ. Tư Tinh Nhiên vội dùng tay áo quệt nước mắt, giống hệt một con thú nhỏ bất lực bị bỏ rơi, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót. Huống chi người trước mặt cậu lại là Cố Triều Ngọc, người luôn dành cho cậu sự khoan dung vô hạn. Anh bước nhanh tới, ôm trọn cậu vào lòng, dịu dàng vỗ về tấm lưng gầy gò: “Sao thế? Trong trường xảy ra chuyện gì à?”
Tư Tinh Nhiên nắm chặt vạt áo anh, gương mặt vì khóc mà đỏ bừng, thở gấp: “Xin... xin lỗi.”
Cố Triều Ngọc sững người: “Không sao đâu, nhưng vì sao lại xin lỗi?”
“Anh trả lại tiền cho Tư Ôn đi. Sau này em sẽ cho anh, cho anh rất nhiều, chỉ cần anh đừng đi... được không?” Giọng cậu nghẹn ngào, nói ra tâm tư giấu kín.
Cố Triều Ngọc càng mờ mịt, từng từ thì hiểu, nhưng ghép vào thì chẳng hiểu cậu đang nói gì. Anh đành lựa câu dễ nói nhất để giải thích trước: “Tiểu thiếu gia, anh thật sự chưa từng lấy tiền của Tư Ôn.”
Tư Tinh Nhiên chớp mắt, giọt lệ to tròn rơi lộp bộp xuống sàn: “Biệt thự có camera giám sát.”
Cố Triều Ngọc nghiêng đầu, à, thì sao?
“Em thấy hắn vào phòng anh, thấy anh tiễn hắn ra ngoài, cười rất vui vẻ.” Tư Tinh Nhiên nói tiếp, mắt hoe đỏ.
Cố Triều Ngọc trợn tròn mắt, thiếu chút nữa tức đến muốn chửi thề. Thì ra là vì chuyện này! Khó trách tín nhiệm giá trị mãi không tăng nổi, đến anh còn không tin mình, huống chi là nhóc. Giờ quan trọng nhất là giải thích: “Anh đâu có cười thật lòng! Lần đó anh đã từ chối hắn rồi, vì vậy ở nhà cũ hắn mới tới tìm lại. Tiễn hắn đi lúc đó cười là cười ngoài mặt thôi, trong lòng anh chửi hắn ấy chứ. Anh tuyệt đối không bị Tư Ôn mua chuộc đâu, tiểu thiếu gia. Em thấy anh từng nói với hắn lời hay ý đẹp chưa? Anh từng hỏi em mật mã chưa? Chưa bao giờ đúng không?”
“…Vâng.” Tư Tinh Nhiên khẽ đáp, đôi mắt sáng lên đôi chút, “Anh chỉ đơn giản là muốn đối xử thật tốt với em.”
Cố Triều Ngọc cười gượng: “Ừ, đúng vậy.” Lương tâm ơi, xin tha cho tôi, tôi chỉ vì tín nhiệm giá trị thôi mà...
Nhanh chóng đổi đề tài, anh thật sự không chịu nổi không khí cảm động thế này: “Anh sẽ không đi đâu.”
“Nhưng mà... đồ đạc của anh dọn hết rồi mà…” Giọng cậu lạc đi, sắp khóc, “Em sẽ không nói ghét anh nữa, cũng sẽ không bắt anh làm này làm kia nữa... Anh đừng đi... được không?”
Thì ra chỉ vì chuyện đó. Cố Triều Ngọc lần đầu thấy tiểu thiếu gia kín đáo lại bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ như thế, dịu giọng: “Phòng kia cửa sổ hỏng rồi, họ phải tháo cả cửa sổ ra sửa, phiền phức lắm. Anh nhàn rỗi chẳng có việc gì nên dọn qua phòng khác, không phải rời đi đâu.”
Vừa nói, anh vừa kéo tay cậu dẫn sang phòng đối diện, đẩy cửa: “Giờ anh ở đây.”
Nhìn đồ đạc bên trong, nước mắt Tư Tinh Nhiên rốt cuộc ngừng rơi, nhưng vẫn khịt khịt mũi: “Anh sẽ không đi.”
“Ừ, anh sẽ không đi.” Cố Triều Ngọc cam đoan.
“Ba mẹ anh không đến sao?” Cậu còn nhớ rõ cuộc gọi hôm nọ.
Cố Triều Ngọc ngạc nhiên, không hiểu sao cậu biết chuyện đó, đành cười khổ: “Có đến, ăn với anh bữa cơm rồi về luôn.” Thực ra không đơn giản như vậy — ba mẹ anh thật lòng yêu thương anh, không chấp nhận để anh vất vả chăm sóc con nhà người khác. Suốt bữa cơm còn không dưới năm lần bắt anh về nhà.
Nhưng anh làm sao mà đi được, nhiệm vụ còn chưa xong mà! Anh đành hết lời giải thích, tỏ vẻ cực kỳ quý mến tiểu thiếu gia, không nỡ rời xa, ba mẹ anh mới thôi không ép.
“Anh muốn nhìn em lớn lên.” Cố Triều Ngọc xoa đầu cậu, cười dịu dàng, “Anh không nỡ rời đi.”
【Tín nhiệm giá trị dao động kết thúc. Hiện tại tín nhiệm giá trị: 75. Đạt tiêu chuẩn thu thập số liệu!】
Cố Triều Ngọc sững lại một nhịp, bỗng cảm thấy như nhặt được báu vật, vui quá hóa khùng, bế bổng cậu xoay mấy vòng, còn hôn hai cái lên má cậu: “Đáng yêu quá đi!”
Bị bế lên xoay vòng, lại còn bị hôn, Tư Tinh Nhiên ngây người, hàng mi khẽ run lên, hai vành tai đỏ bừng.
Cố Triều Ngọc không nhận ra cậu đang thẹn thùng, đưa luôn hộp quà đã chuẩn bị từ trước: “Mở ra xem đi.”
Tư Tinh Nhiên khẽ chạm lên vành tai nóng ran của mình rồi mở hộp: “Đèn?”
Cố Triều Ngọc gật đầu: “Anh mua để tối em dễ ngủ hơn. Ánh sáng vừa phải, không lo ảnh hưởng phát triển. Ngủ ngon rồi sau này lớn thật cao!”
Tư Tinh Nhiên thích lắm, vuốt ve chiếc đèn hình thỏ: “Cảm ơn anh.”
Cuối cùng đã dỗ được cậu, tín nhiệm giá trị cũng đủ, Cố Triều Ngọc cười tươi rói. Nhưng rồi mới nhận ra một chuyện: “Ơ, thế Trình Vũ đâu rồi?”
Ngay lập tức, cậu bé trong lòng hắn cứng người lại.