Vốn dĩ hôm nay là thứ Bảy, chẳng cần phải xin nghỉ, nhưng bởi vì lần trước kỳ nghỉ dài hạn đã nghỉ hơi nhiều, giờ nếu nghỉ tiếp thì thành ra khó coi.
Vậy nên, sau khi cùng hai đứa nhỏ thay đồ, ăn sáng xong xuôi, Cố Triều Ngọc đưa chúng ra tận cửa, gặp bác tài xế rồi, anh cũng không lên xe. Đại khái giải thích một chút tình hình, như thường lệ dặn dò Tư Tinh Nhiên:
“Hôm nay cũng phải ngoan ngoãn, hòa thuận với các bạn học nhé.”
Tư Tinh Nhiên nhìn chằm chằm anh rất lâu, rồi hỏi một câu:
“Anh đã nói, tối nay sẽ kể chuyện cho em nghe, đúng không?”
“Đương nhiên rồi.”
Nhìn chiếc xe dần khuất sau cổng, tâm tình Cố Triều Ngọc vô cùng tốt. Ha, anh biết mà, tên nhóc kia giờ đã quen nghe kể chuyện rồi, anh thắng rồi!
Nhưng anh đâu biết, trên xe, Trình Vũ vô tình thấy Tư Tinh Nhiên tay siết chặt, móng tay bấm hằn vào da. Lúc Tư Tinh Nhiên hỏi câu kia về kể chuyện, chính là lúc siết đến mức đó. Trình Vũ ngây thơ hỏi:
“Anh không khỏe à?”
“Không sao.”
Tư Tinh Nhiên lạnh nhạt đáp, mắt hơi hạ xuống.
Lão quản gia hôm qua còn bảo hôm nay sẽ đưa người rời đi, nhưng vừa rồi Cố Triều Ngọc đã hứa tối nay sẽ kể chuyện rồi, nên… không sao cả, anh ấy sẽ không đi.
Cố Triều Ngọc dọn xong hai chậu hoa cho đủ chỉ tiêu hôm nay, lại nhớ phòng mình cửa sổ rớt bản lề, nghĩ trời lạnh thế này không thể kéo dài.
Còn Tư Tinh Nhiên, cả ngày ở trường đều như mất hồn.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Thầy cô nào đến lớp cũng không nhịn được hỏi:
“Tinh Nhiên, em không khỏe à?”
Tư Tinh Nhiên nghe vậy đều sững một chút, nhíu mày, rồi tựa như phải đấu tranh ghê gớm mới đáp lại:
“Không ạ.”
Cả buổi học trôi qua như cực hình, thời gian như chậm lại từng giây. Rốt cuộc cũng tan học.
“Tư Tinh Nhiên, hôm nay anh của cậu đón cậu không?”
“Không.”
“Anh cậu… đi rồi sao?”
“Chưa.”
Hôm nào tan học, Trình Vũ cũng phải bị anh trai mình lôi đi tám chuyện đủ kiểu. Bình thường Tư Tinh Nhiên chỉ thấy phiền chút đỉnh, hôm nay thì khác, cậu chỉ muốn nhanh về nhà, mà Trình Vũ Dương cứ lắm lời đến bực mình.
“Cậu không nỡ thì theo anh ta về nhà, tôi sẽ giải thích với ông tôi.”
Dứt lời, Tư Tinh Nhiên tự mình lên xe:
“Tôi sẽ cho người mang hành lý về Trình gia.”
Trình Vũ Dương ngơ ngác nhìn theo, khói xe phả vào mặt, đầy đầu dấu chấm hỏi: Tiểu thiếu gia hôm nay nổi đóa cái gì thế? Nhưng thôi, được mang em trai về nhà cũng tốt.
Tư Tinh Nhiên trên xe liên tục giục tài xế, khiến bác tài cứ tưởng có chuyện gì khẩn cấp ở nhà.
Xe vừa dừng, cậu đã mở cửa, đeo cặp chạy như bay. Vừa khác hẳn vẻ ung dung thường ngày. Chạy đến nửa đường đã thở dốc, giận dữ đá bay một viên đá ven đường. Lại thấy mấy chậu hoa ngoài sân lệch chỗ, lòng bất an càng dâng lên.
Cậu chạy lên phòng Cố Triều Ngọc, thở hổn hển, gõ cửa:
Cộc cộc cộc.
Không ai trả lời.
Cậu ngừng thở, gõ mạnh hơn ba cái.
Vẫn im lặng.
Không chờ nổi nữa, cậu đẩy cửa vào. Trống trơn.
Phòng sạch sẽ, ngăn nắp, như thể chưa từng có ai ở.
Đi rồi.
Tư Tinh Nhiên vịn vào khung cửa, tay bất giác siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch vì lực quá mạnh, đến mức đau nhói khiến cậu như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị.
Rõ ràng đã hứa với cậu là tối nay sẽ kể chuyện xưa, vậy mà... tại sao vẫn bỏ đi? Tư Tinh Nhiên nghĩ mãi không ra. Cố Triều Ngọc từ trước đến nay, cho dù cậu có phạm sai lầm lớn cỡ nào, cũng chỉ dùng ánh mắt dịu dàng, bất đắc dĩ mà nhìn cậu, chưa từng trách móc nặng lời. Chẳng lẽ... chẳng lẽ là vì ông Tư Ôn keo kiệt kia trả tiền không đủ sao? Có lẽ là vậy.
Nhưng cậu đã phải rất khó khăn mới có thể thông qua việc dọn chậu hoa mà tự thuyết phục chính mình, rằng cho dù Cố Triều Ngọc có đầy miệng là những lời dối trá, cho dù người ấy chỉ ở lại vì tiền, cậu cũng có thể không để ý. Bởi vì Tư Tinh Nhiên biết, trên đời này nếu nói đến tiền, không ai có thể nhiều hơn cậu. Nếu chỉ cần tiền là có thể đổi lấy sự quan tâm ấy, cậu sẵn sàng bỏ ra, chuyện đơn giản như thế thôi mà…
Thế nhưng, Cố Triều Ngọc vẫn đi rồi.
Bỏ đi, phá vỡ lời hứa, thậm chí đến một câu tạm biệt cũng chẳng để lại.