Tài xế chú ý thấy Tư Tinh Nhiên đứng lặng ngoài xe, không biết đang chờ gì, liền nhắc:

“Tiểu thiếu gia, cậu Triều Ngọc sáng nay bệnh rồi, đã được đưa về nhà nghỉ ngơi.”

Tư Tinh Nhiên nghe xong mới chịu lên xe. Suốt dọc đường, cậu cứ mãi nghịch viên kẹo mềm mà sáng nay Cố Triều Ngọc đưa cho, cuối cùng không nhịn được hỏi:

“Anh ấy bệnh gì?”

“Cũng chỉ là sốt bình thường thôi.”

Tài xế đang đợi đèn đỏ, nghe tiểu thiếu gia lên tiếng hỏi thì ngạc nhiên lắm. Bình thường cậu có bao giờ trò chuyện với ông đâu, huống chi là chủ động dò hỏi chuyện người khác.

Xe vừa dừng hẳn, Tư Tinh Nhiên đã mở cửa nhảy xuống, bước nhanh đến nỗi bỏ cả Trình Vũ lề mề phía sau, lên thẳng lầu hai. Vừa lúc nghe thấy lão quản gia đang nói chuyện điện thoại:

“Ôi trời, ba nào có không thương tôn tử mình chứ?”

“Sao Tư gia có thể cố ý bạc đãi Triều Ngọc được.”

“Đón nó về? Cũng được, vậy mai các con qua đi, mai vừa hay là thứ bảy, thuận tiện đủ đường. Đến rồi thì nhớ nói chuyện với Triều Ngọc cho rõ.”

Tư Tinh Nhiên đứng sững ở bậc thang, một thoáng trống rỗng trong lòng.

Anh ấy... sắp đi sao?

Chút hoảng loạn ngắn ngủi trôi qua, Tư Tinh Nhiên nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ đó.

Anh ấy nhận tiền của Tư Ôn rồi, nếu giờ chưa làm được gì mà bỏ đi, Tư Ôn chắc chắn không hài lòng. Không, anh ấy sẽ không đi.

Lão quản gia thấy tiểu thiếu gia về, sợ cậu khó chịu, vội giải thích:

“Triều Ngọc bị sốt, cần truyền nước, mà nó lại sợ bệnh viện từ bé, nên mới xin về biệt thự. Nếu thiếu gia không hài lòng, đợi nó truyền xong tôi sẽ đưa nó đi ngay…”

“Không cần!”

Tư Tinh Nhiên gần như lập tức phản ứng, giọng lộ rõ căng thẳng. Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của lão quản gia, cậu vội cúi đầu, hạ giọng:

“Để anh ấy nghỉ ngơi cho tốt.”

“Đa tạ tiểu thiếu gia.” Lão quản gia thở phào. Nói gì thì nói, ông cũng chẳng muốn lôi đứa cháu bệnh tật đi khắp nơi.

Mọi người đều biết tiểu thiếu gia rất ghét người đông đúc. Lão quản gia liếc nhìn về phía phòng của Cố Triều Ngọc, do dự một lúc rồi mới hạ quyết định:

“Vậy tôi xin phép về trước. Nhưng tối nay bác sĩ vẫn sẽ ghé qua xem tình hình.”

Cố Triều Ngọc suốt cả ngày đầu óc mơ hồ, lúc này mới khá hơn được một chút. Dưới sự giám sát của hệ thống, anh vừa nuốt xong mấy viên thuốc đắng như muốn lấy mạng, thì lại nghe hệ thống thông báo:

【Ký chủ, trung tâm hình như đang ở ngoài phòng ngươi, sốt ruột đến mức trông chẳng khác gì một chú cún con đang hoảng loạn chạy qua chạy lại.】

“Có lẽ đang áy náy đi.”

Anh nghĩ mình bệnh chắc do tắm nước lạnh cộng với phòng hỏng cửa sổ chứ chẳng liên quan gì chuyện dọn chậu hoa.

Vừa dứt lời, Tư Tinh Nhiên — người đã đi qua đi lại ngoài cửa suốt nửa tiếng đồng hồ — cuối cùng cũng giơ tay lên gõ nhẹ ba cái, sau đó ngơ ngác đứng im tại chỗ, chắc là nghĩ Cố Triều Ngọc có lẽ đang ngủ, nhưng lại thực sự muốn vào xem thử.

Cố Triều Ngọc uống nốt ngụm nước cuối cùng, giọng khàn khàn nói:

“Vào đi.”

Hệ thống như muốn bó tay, oán thầm:

【Ký chủ nên học lần đầu gõ cửa giống cậu ấy, giả vờ không nghe thấy ấy!】

Tư Tinh Nhiên đẩy cửa hé ra một khe nhỏ, trước tiên thò nửa cái đầu nhỏ vào, vừa chạm phải ánh mắt đầy ý cười kia thì vội vàng cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm mũi chân, lúng túng bước vào.

“Anh... anh có khỏe không?”

Một câu hỏi nhỏ nhẹ, nghe có phần gượng gạo, đến cả an ủi cũng chẳng ra hồn. May mà Cố Triều Ngọc vốn đã quen làm người “công cụ”, chẳng mong đợi gì hơn, trung tâm thế giới này đã chịu tới thăm hỏi anh như vậy coi như tận tình tận nghĩa rồi.

“Đỡ hơn rồi, đừng lo.”

Giọng nói khàn đục của người bệnh đáp lại. Nhưng thay vì cảm thấy yên tâm, Tư Tinh Nhiên chỉ thấy cổ họng đắng nghẹn, cả mắt cũng cay xè. Nhưng sau bao năm bị ngược đãi, cậu đã học được cách không dễ dàng bộc lộ cảm xúc. Trong mắt Cố Triều Ngọc chỉ thấy đôi lông mi dài rũ xuống che đi đôi mắt.

“Tiểu thiếu gia.”

Cố Triều Ngọc cố nén ngứa cổ, nhẹ giọng gọi rồi vẫy tay với cậu nhóc đang ngơ ngác.

Tư Tinh Nhiên bước tới mép giường,anh như dùng ảo thuật lấy từ sau lưng ra một hộp bánh kem việt quất nhỏ, nhét vào tay cậu:

“Cho em nè, hôm nay mua lúc chờ xe trước cổng trường.”

Cậu nhóc nhìn hộp bánh kem ngẩn người, Cố Triều Ngọc tranh thủ xoa nhẹ đầu cậu, làm rối cả mái tóc mềm mượt:

“Hôm nay không kể chuyện được rồi, nhưng mai chắc ổn.”

“Ừm.”

Giọng Tư Tinh Nhiên khẽ khàng.

Khi Cố Triều Ngọc thấy có gì đó lạ, định cúi xuống nhìn rõ hơn thì cậu nhóc đã vội cầm cốc nước trên tủ đầu giường, nói một câu rồi chạy đi:

“Để em lấy nước cho anh.”

Hệ thống vừa nãy còn quay lưng giận dỗi, giờ hùng hổ trở lại:

【Đợi nó mang nước lên, ký chủ bảo còn nóng quá rồi hất luôn vào người nó đi!】

“Để rồi bị đuổi ra ngoài luôn à?”

Cố Triều Ngọc lắc đầu, giơ tay gõ lên giao diện hệ thống như nhắc nhở nó đừng xúi dại, mà động tác đó lại khiến ngón tay đau nhói.

Cậu nhóc quay lại nhanh chóng, đưa đúng cốc nước vừa ấm vừa dễ uống, còn cẩn thận lấy khăn ướt đặt lên trán Cố Triều Ngọc, trước khi đi còn nhỏ giọng:

“Lát em mang cơm lên cho anh.”

Cố Triều Ngọc nhìn điểm tín nhiệm vẫn nằm im không nhúc nhích, chỉ biết thở dài.

Nếu đổi thành điểm hảo cảm chứ không phải tín nhiệm thì tốt rồi.

Tư Tinh Nhiên rời phòng, tựa vào cửa ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ đầy buồn bực. Trong lòng cậu vang lên một câu mà bản thân không dám nói:

“Đừng đi được không?”

--

Người trẻ tuổi quả thật có sức hồi phục mạnh mẽ, Cố Triều Ngọc chỉ ngủ một giấc thôi mà đã cảm thấy khỏe hẳn, gần như tràn đầy năng lượng trở lại.

Chỉ là, ngay khi vừa tỉnh dậy không lâu, lão quản gia đã gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh, thuận tiện nhắc một câu:

“Hôm nay ba mẹ con sẽ từ thành phố khác đặc biệt tới thăm, con đừng đến trường nữa, xin nghỉ một hôm ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play