Du Văn Cẩn cũng không biết vì sao Cố Triều Ngọc cùng Đa Lợi Khố rời cung đi du ngoạn, hắn chỉ biết trước đó Cố Triều Ngọc đã từ chối hắn, vậy mà lại đồng ý với Đa Lợi Khố.
Đa Lợi Khố vẫn là kẻ bị người ta ghét, còn cố tình làm như không biết điều, cùng Cố Triều Ngọc ra ngoài cung chơi một hồi, vừa trở về đã tìm đến Du Văn Cẩn lải nhải không ngớt, vừa than phiền Cố Triều Ngọc dài dòng, vừa trách Cố Triều Ngọc không cho hắn ta đến chỗ này, cũng không thể đến nơi kia, còn nói lễ hội chùa rất thú vị, Cố Triều Ngọc nhận được mấy cái túi tiền, trong đó thậm chí còn có cái là do công tử nhà địa chủ đưa cho.
Đa Lợi Khố chống cằm, thấy Du Văn Cẩn tỏ vẻ lạnh nhạt, liền tiếp tục nói: “Ngũ hoàng tử điện hạ, ngươi lớn lên trong hoàng cung, chắc chắn đã đi mấy nơi đó không ít lần chứ?”
Thực ra Du Văn Cẩn chưa từng đi, lại càng chưa từng cùng Cố Triều Ngọc đi chung. Hắn bóp quân cờ trong tay đến mức đầu ngón tay trắng bệch vì mất máu, nhưng vẻ mặt lại chẳng chút cảm xúc: “Đừng ồn nữa.”
Đa Lợi Khố nhún vai, ngoan ngoãn im miệng, thấy Du Văn Cẩn cứ ngồi đánh cờ một mình với chính mình, liền ngáp một cái, cảm thấy vô vị, mí mắt trên dưới cứ đánh nhau: “Ngũ hoàng tử điện hạ, ngươi có biết Cố công công giờ ở đâu không? Ta đi tìm y.”
Phía sau Du Văn Cẩn, Tiểu Hỉ Tử nghiến răng nghiến lợi. Tên Đa Lợi Khố này là cố ý đến khoe khoang trước mặt điện hạ sao? Mỗi một câu nói đều đâm thẳng vào tâm can của điện hạ, “Vương tử Đa Lợi Khố, điện hạ chúng ta sao có thể biết Cố công công đang ở đâu chứ?”
Đa Lợi Khố chống má, “Không biết à? Ta còn tưởng với tính cách của Ngũ hoàng tử điện hạ, Cố công công chỉ cần giẫm chết một con kiến trên đường thì tin tức cũng truyền đến tai điện hạ ngay lập tức.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play