Cố Triều Ngọc không nhịn được bật cười khẽ hai tiếng. So với anh tưởng tượng, tiểu thiếu gia dễ dỗ hơn nhiều. Dù giá trị tín nhiệm vẫn chưa trở lại, nhưng ít nhất vừa rồi anh cũng khéo léo đảm bảo được bản thân không bị đuổi khỏi nhà. Lưu được núi xanh thì lo gì thiếu củi đốt. Nghĩ vậy, anh quyết định đi tắm nước lạnh cho thoải mái, vì người đã thấy khó chịu đến mức không chịu nổi rồi.

Tối hôm đó, Cố Triều Ngọc không qua phòng kể chuyện cho tiểu thiếu gia. Bởi vì cái tắm nước lạnh hại thân kia khiến anh cả người run lẩy bẩy, vừa nằm lên giường trùm chăn là ngủ thiếp đi luôn. Đến khi tỉnh lại đã nửa đêm 12 giờ, đầu đau như búa bổ, ho khan đến dữ dội. Đừng nói đi kể chuyện, anh còn sợ ho của mình làm người ta thức giấc nữa là.

Giờ này chắc tiểu thiếu gia đã ngủ say được ba tiếng rồi. Vốn dĩ cậu ấy cũng đang giận, anh mà còn mò sang đánh thức thì chẳng phải càng khiến cậu giận thêm sao? Hơn nữa, chẳng lẽ anh lại phải giải thích rằng "Xin lỗi, hôm qua không qua kể chuyện vì tôi ngủ quên", nghe cứ như thể tiểu thiếu gia mong anh kể lắm không bằng? Vạn nhất cậu giận quá rồi cấm tiệt không nghe nữa thì sao?

Nghĩ vậy, anh đành trùm chăn ngủ tiếp.

Thế nhưng trong lòng Tư Tinh Nhiên lại không nghĩ vậy, dù ngoài miệng cậu không để ý có nghe kể chuyện hay không, thực ra cậu vẫn cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Cứ cách mười phút, cậu lại từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm camera giám sát, nhưng chẳng thấy gì cả. Đêm khuya trong biệt thự yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất.

Có phải giận không nhỉ?

Giận vì chuyện dọn chậu hoa à?

Nhưng ban ngày lúc nhìn mình, chẳng phải còn cười đó sao?

Cậu nghĩ mãi không ra.

Tư Tinh Nhiên lại nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi hồi lâu, cảm giác như tối nay ngay cả cơm anh cũng chưa ăn... Dì đã làm xong hết rồi, lãng phí đồ ăn như vậy cũng không hay. Thế nên cậu qua đó hỏi một câu chắc cũng chẳng có gì kỳ lạ nhỉ? Đến khi ý thức được mình thật ra rất muốn biết rốt cuộc Cố Triều Ngọc đang làm gì, Tư Tinh Nhiên lại vì chính sự do dự của bản thân mà thấy bực bội. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn vặn mở cửa phòng, chuẩn bị đi xem.

Lại còn cái họ Trình kia, suốt ngày “anh ơi, anh à”, mà người ta ăn cơm rồi hay chưa cũng không biết, chỉ biết ăn với ngủ! Bình thường thích quấn người ta lắm mà, hôm nay sao lăn ra ngủ luôn rồi?

Thực ra chuyện này Trình Vũ vô tội lắm, cậu ta cũng mệt lử vì giúp Cố Triều Ngọc dọn chậu hoa cả ngày.

Nhưng Tư Tinh Nhiên nào chấp nhận lý do đó. Cậu ra khỏi phòng, đứng trước cửa phòng anh một lúc lâu, nhìn qua khe cửa thấy tối om. Cậu giơ tay định gõ cửa, rồi lại hạ xuống.

Ngủ rồi sao?

Vậy là… thật sự giận rồi?

---

Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vang ba lần Cố Triều Ngọc mới lồm cồm bò dậy. Hệ thống cũng tỉnh dậy theo anh.

Đầu anh đau như muốn nổ tung, mắt mở cũng khó khăn, ho sặc sụa hai tiếng:

“Ba Sáu, ta sắp chết rồi hả?”

【!】

Hệ thống hốt hoảng quét qua toàn bộ cơ thể anh:

【 Ký chủ, ngươi sốt cao rồi! Giờ làm sao đây? 】

“Chờ chút mua thuốc uống là xong.” Hắn vừa ngáp vừa tạt nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, động tác đó còn làm băng vải ướt nhẹp, lại phải mất thêm thời gian tháo ra.

Thôi thì lát lên phòng y tế xử lý luôn vậy.

Người đã bệnh rồi thì cái gì cũng lười làm. Giọng nói anh đã khàn đặc, nên đeo khẩu trang cho đỡ lộ. Khi xuống lầu, hai đứa nhỏ đã chuẩn bị xong hết rồi, anh chỉ lười biếng uống tạm hộp sữa rồi lên xe.

Đến trường, dù bệnh anh vẫn kiên trì giữ thói quen, lấy viên kẹo ra nhét cho tiểu thiếu gia, sờ đầu cậu, ho khan hai tiếng:

“Chúc hôm nay vui vẻ.”

Trước đây, Tư Tinh Nhiên nghe anh nói là chạy trốn ngay. Nhưng hôm nay không, cậu cầm viên kẹo, đứng yên nhìn anh:

“Anh bệnh rồi.”

“Ừ.” Anh ngồi xuống ngang tầm cậu, “Hôm qua tôi ngủ quên, không kể chuyện cho em, xin lỗi.”

Vì đeo khẩu trang nên Tư Tinh Nhiên chỉ nhìn thấy đôi mắt anh, ánh mắt cười dịu dàng dù vẫn còn đọng hơi nước vì ho. Cậu lập tức cúi đầu, lí nhí:

“Xin lỗi.”

Rồi không nhìn anh nữa, bỏ đi luôn.

Cố Triều Ngọc sững người, hỏi hệ thống:

“Ba Sáu, ta bị sốt đến mức sinh ảo giác hả?”

【 Không phải, vừa rồi trung tâm thật sự xin lỗi ngươi! Ta còn ghi âm lại được đây này! 】

Hệ thống phấn khích đến mức trên màn hình như pháo hoa nổ tung.

Cố Triều Ngọc không biết diễn tả tâm trạng mình ra sao nữa. Giống như cuối cùng cũng cảm hóa được một đứa trẻ bướng bỉnh, cảm giác hạnh phúc lắm. Chỉ tiếc là… giá trị tín nhiệm chẳng nhích lên tí nào.

Anh thở dài, đầu nặng như chì mà lê bước tới phòng y tế.

Bác sĩ bảo anh sốt nặng quá, phải truyền nước. Sau đó tính tiền thì anh mới nhớ mình làm quản gia đến giờ còn chưa nhận lương, tiền riêng cũng xài gần hết. Đành gọi cho ông nội, cũng chính là lão quản gia. Vừa nghe tin, ông nội hoảng hốt cho người đưa anh về nhà chính ngay để bác sĩ gia đình chăm sóc.

Đến khi đưa anh vào phòng nghỉ, mới phát hiện anh vẫn ở cái phòng cửa sổ hỏng kia, lão quản gia giận lắm:

“Đã bảo dọn sang phòng khách rồi cơ mà!”

Bác sĩ bôi thuốc cho anh, tò mò hỏi:

“Sao tay thành ra thế này?”

Lão quản gia chỉ thở dài. Dì Triệu nấu cơm sớm đã kể cho ông nghe chuyện dọn chậu hoa. Không ai yêu cầu, thằng bé này đâu có siêng mà tự đi dọn chứ? Giờ đã bệnh thành thế, thôi thì cũng nên bàn với ba mẹ nó, đừng để nó ở đây khổ thêm nữa.

Vốn dĩ nhà bọn họ cũng không phải dạng gia đình danh giá hay quyền thế gì, càng không mong con cháu mình phải có tiền đồ rạng rỡ. Họ cũng chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện nhờ đứa cháu mà tiếp cận Tư thiếu gia để cầu lợi lộc gì. Bây giờ thấy đứa nhỏ đã bệnh nằm trên giường như thế, việc có nên để nó tiếp tục ở đây nữa hay không, mọi người vẫn còn đang bàn tính, cân nhắc.

“Tư Tinh Nhiên, hôm nay anh của cậu sao không tới vậy?” Một cô bé trong lớp nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng người mình mong, trên mặt hiện rõ vẻ thất vọng. Nghe nói vị anh trai kia trông đẹp trai lắm cơ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play