Lúc nói chuyện, ánh mắt của Cố Triều Ngọc vẫn luôn chăm chú nhìn vào Du Văn Cẩn. Đôi mắt phượng kia, bộ phận khó che giấu cảm xúc nhất nhưng hắn lại không nhìn ra được điều gì.
Trước lời nói mang ý trêu ghẹo vô sỉ của cậu, Du Văn Cẩn chậm rãi chớp mắt, như thể đang tiêu hóa hàm ý trong đó, sau đó rũ mi xuống, nói:
“Chuyện này không công bằng.”
Hay lắm, bị từ chối rồi. Cố Triều Ngọc giả vờ như bị làm cụt hứng, hừ lạnh một tiếng, định ném quân cờ trên tay ra ngoài, ai ngờ lại nghe Du Văn Cẩn nói:
“Triều Ngọc cũng có thể đi lại.”
Cố Triều Ngọc: "……" Đây là có ý gì?
“Triều Ngọc đi lại, cũng phải cởi quần áo.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT