“Không có.”

Cố Triều Ngọc ngoài mặt cười tươi, trong lòng thì rơi lệ:

Chỉ là anh sắp bị đuổi đi thôi mà.

Suốt đường trở về biệt thự, Tư Tinh Nhiên không chờ Cố Triều Ngọc mở cửa xe cho mình, bước nhanh về phía trước. Nếu không vì còn giữ hình tượng, chắc đã chạy luôn rồi.

Cố Triều Ngọc cũng không biết có nên đuổi theo hay không, đành nói:

“Tiểu thiếu gia, tôi thật sự không lấy tiền của hắn, sao lại giúp hắn làm việc được?”

Tư Tinh Nhiên hừ nhẹ một tiếng. Đương nhiên, cậu vẫn nhớ lần trước gặp mặt ở biệt thự đã từng lấy qua rồi! Nhưng khi đi ngang qua những chậu hoa khô héo bên đường, cậu dừng chân, quay người lại nhìn Cố Triều Ngọc:

“Vậy anb đối tốt với tôi, không phải vì Tư Ôn?”

“Đương nhiên rồi.” Cố Triều Ngọc không cần nghĩ ngợi, đối tốt với Tư Tinh Nhiên vì cậu là trung tâm nhiệm vụ mà.

Tư Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào mặt anh, như đang phán đoán thật giả:

“Dọn hết chỗ hoa này vào nhà kính đi, tôi sẽ tin lời giải thích của anh.”

Lần này cậu không còn dùng mấy từ kiểu “tôi thích nhất” làm điều kiện, chỉ đơn giản yêu cầu.

Cố Triều Ngọc nhìn đám hoa nhiều vô kể, nặng không hề nhẹ, chẳng hề do dự:

“Được.”

Anh không còn lựa chọn nào khác.

Dù Tư Tinh Nhiên sau khi anh dọn xong có bảo đây chỉ là hình phạt vì bất trung, tín nhiệm giá trị không trả lại, anh vẫn phải làm.

【Nhóc thối!】Hệ thống đau lòng vô cùng, quét qua số lượng hoa: tổng cộng 188 chậu, mỗi chậu nặng gần 8 kg, mà biệt thự thì rộng, nhà kính lại xa. Nó hận không thể mọc tay chân ra giúp.

"Anh làm đi.” Tư Tinh Nhiên vốn ngạc nhiên vì Cố Triều Ngọc đồng ý không chút đắn đo, nhưng vẫn không rút lại lời, chỉ nhường đường.

Tiền…

Quan trọng thật đấy.

Nó có thể mua được tất cả, kể cả sự quan tâm và yêu thương. Và cũng có thể mua ngược lại.

Trình Vũ lơ ngơ nhìn, nhưng thấy tình hình liền lăn xăn chạy tới, khí phách nói:

“Anh, để em giúp!”

Vừa nói xong đã tự té ngồi xuống đất.

“Anh làm được rồi, em đứng cổ vũ cho anh nhé?” Cố Triều Ngọc vừa dỗ vừa bắt tay vào làm, bê chậu hoa đi về phía nhà kính. Chậu hoa vừa nặng, vừa không có chỗ bám tay, cực kỳ khó bê.

Chỉ mới dọn được mười mấy chậu, đầu ngón tay Cố Triều Ngọc đã rách toạc, máu thấm ra.

Đến lúc này mới nhớ mang bao tay thì đã muộn. Đeo bao vào lại khiến miệng vết thương đau hơn, máu dính chặt vào lớp bông vải… 

Hắn thầm phàn nàn trong lòng với hệ thống: “Giờ ta mới hiểu vì sao hình phạt thời cổ đại lại thích tra tấn trên mấy ngón tay.”

---

Hệ thống đau lòng đến hoa cả mắt. Trình Vũ thấy vậy cũng không nỡ, ôm chân Cố Triều Ngọc khóc:

“Anh đừng làm nữa, về nhà em làm anh trai của em đi!”

Cố Triều Ngọc bị chọc cười. Nếu Trình Vũ Dương mà nghe thấy câu này, chắc sợ đến muốn òa khóc mất thôi. Giờ cánh tay anh đang run rẩy vì phải chống mấy chậu hoa, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, có giọt còn lăn vào khóe mắt, nhìn chẳng khác gì đang rơi nước mắt. Anh ho khan, an ủi thằng bé: “Được rồi, anh sẽ suy nghĩ lại.”

Thở ra một hơi cũng thấy toàn hơi nóng.

May mà mặt trời sắp lặn, nhưng hai tiếng trôi qua, anh mới dọn được 30 chậu, đi đi lại lại cũng tốn không ít thời gian. Tính ra chỗ còn lại cả đêm cũng khó mà dọn xong. Hệ thống sốt ruột đến không màng gì nữa:
【 Ký chủ, hay là chúng ta bỏ nhiệm vụ này đi? Tân nhân làm nhiệm vụ đầu tiên sẽ không bị phạt đâu! 】

“Vậy thì xấu hổ lắm.” Cố Triều Ngọc lẩm bẩm. Đầu ngón tay đau đến nỗi sắc mặt cũng đổi, vội đặt chậu hoa xuống, định tháo găng tay ra xem. Nhưng chỉ mới khẽ tháo một cái… đã đau đến mức suýt khóc, chẳng khác gì bị lột da.

Hệ thống hoàn toàn hiểu vì sao Cố Triều Ngọc lại do dự. Nhưng với nó mà nói, thế giới của trung tâm nhiệm vụ cũng như một game online thực tế ảo vậy. Gặp phải trạm khó kiểu này đúng là bực mình, nhưng chẳng đến mức khiến nó muốn bỏ cuộc. Ai mà chẳng biết, trạm càng khó, lúc vượt qua mới càng có cảm giác thành tựu!

Đang phân vân xem xử lý ngón tay bị thương thế nào thì dì nấu cơm đi tới. Dì Triệu vốn rất quý cái cậu bé ngoan ngoãn, lễ phép, lại còn đẹp trai này. Vừa chào hỏi xong, nhìn thấy mười đầu ngón tay Cố Triều Ngọc đỏ lòm lộ cả thịt, dì hốt hoảng:
“Trời ơi, làm sao thế này?!”

“Dọn chậu hoa mà thành ra vậy.”

“Ôi dào, còn dọn cái gì nữa! Mau vào băng bó đã!”

Dì Triệu không để mặc anh từ chối, nắm tay lôi vào biệt thự. Cố Triều Ngọc cũng thử giãy giụa, nhưng sức mình chẳng thoát nổi. Hơn nữa giờ ngón tay đau như vậy, xử lý trước cũng phải. Tư Tinh Nhiên chắc cũng chẳng khắt khe đến mức ấy đâu.

Vừa vào nhà, Cố Triều Ngọc vì lạnh mà hắt xì một cái. Dì Triệu băng bó cho hắn từng ngón tay, quấn thành củ cải luôn, còn dặn đừng để dính nước. Hắn vừa ho vừa cảm ơn, cổ đỏ bừng, nhìn đến đáng thương khiến dì Triệu xót ruột, còn nói lát sẽ nấu lê chưng đường phèn cho anh uống cho mát.

Nhân lúc dì Triệu loay hoay trong bếp, Cố Triều Ngọc thấy cả người dính nhèm mồ hôi, bèn tính lên phòng rửa mặt trước. Ai dè vừa lên lầu hai đã đụng ngay khuôn mặt nhỏ quen thuộc kia, mà sắc mặt cậu nhóc còn khó coi cực kỳ. Cố Triều Ngọc giật mình hít một hơi, nghĩ thầm: tiêu rồi, bị bắt gặp nghỉ tay à? Vội vã giải thích:
“Tôi chỉ uống ngụm nước rồi quay lại dọn tiếp!”

Khóe môi Tư Tinh Nhiên càng mím chặt, ánh mắt lướt qua băng vải trên mười đầu ngón tay anh, rồi khi sắp lướt qua mặt anh thì mở miệng:
“Tôi chưa từng nói phải dọn xong trong hôm nay.”

Người ngoài nghe chắc còn chả hiểu ý câu này là gì. Nhưng Cố Triều Ngọc sống chung với cậu nhóc bướng bỉnh này bao ngày, chỉ nghe một câu là hiểu ngay:
“Vậy tôi dọn mỗi ngày hai chậu được không?”

“Tùy anh.”

Cậu nhóc đáp cộc lốc, đặc biệt khi thấy Cố Triều Ngọc khẽ mỉm cười thì càng thấy như mình thua cuộc, bực bội hậm hực quay vào phòng, đóng cửa cái “rầm”.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play