Cho nên với đứa con gái đã sinh ra đứa cháu đích tôn cho ông, Tư lão gia tử đặc biệt yêu thương. Vừa xa xa nhìn thấy Tư Tinh Nhiên, ông liền dừng chơi cờ, bên cạnh lão quản gia vội vàng đón tiếp:

“Tiểu thiếu gia, mời qua bên này.”

Mấy người cùng đi tới, Tư Tinh Nhiên bị ông ngoại nắm tay hỏi han dạo này ra sao, có khỏe không. Cậu chỉ lắc đầu hoặc gật đầu, thái độ rất lãnh đạm. Nhưng Tư lão gia tử vốn hiểu tính tôn tử mình, chỉ thấy đau lòng chứ không trách móc.

Trong lúc nghe hai ông cháu nói chuyện, cổ họng Cố Triều Ngọc lại bắt đầu ngứa, anh cố nhịn ho nhưng Tư Tinh Nhiên vẫn để ý, quay đầu nhìn anh, rồi đưa cho anh chén trà còn bốc hơi của mình.

Cố Triều Ngọc: “…”

Anh cảm giác ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cái chén nhỏ này, sắc như kim châm. Không nhận cũng không được, anh đành nói nhỏ:

“Cảm ơn.”

Sau đó uống một hơi cạn sạch, không hề giữ hình tượng.

Ai ngờ Tư Tinh Nhiên lại đưa tay ra. Cố Triều Ngọc nghĩ một chút rồi đưa lại chén không, quả nhiên cậu rót đầy lần nữa, nhưng lần này không đưa ngay cho anh, chắc vì anh còn chưa ho tiếp.

【Ổn rồi, ký chủ, lần này tuyệt đối không bị đuổi đâu!】Hệ thống 666 thở phào nhẹ nhõm, từ lúc Trình Vũ đến biệt thự nó luôn cảm thấy nguy cơ, giờ mới yên tâm.

Tư lão gia tử im lặng nhìn cảnh này một lúc lâu, lòng thầm nghĩ: quả nhiên thằng bé này được đấy, có thể khiến tôn tử ông chịu để ý, chắc chắn không tệ. Tương lai nó còn phải gánh vác gia nghiệp mà ông và con gái ông dày công gây dựng.

“Sinh bệnh rồi thì gọi bác sĩ tới khám đi.”

Nếu tôn tử ông để ý một người, ông càng phải quan tâm người đó hơn.

Lão quản gia cũng đau lòng cho thiếu gia, vội gật đầu rồi dẫn người đi gọi bác sĩ. Trình Vũ vốn muốn chạy theo xem náo nhiệt, nhưng bị dỗ ở lại, chỉ còn ánh mắt luyến tiếc nhìn theo.

“Sao đang khỏe lại ho thế?”

Cố Triều Ngọc ho mấy tiếng:

“Cửa sổ hỏng rồi, ngủ bị gió lùa thôi ạ.”

Lão quản gia ghi nhớ trong lòng:

“Chủ nhật ông cho người qua sửa, con  tạm thời dọn sang phòng khách mà ở.”

Lão quản gia sau đó bận việc, chỉ lo gọi bác sĩ đến khám rồi đi ngay, để Cố Triều Ngọc tự tìm đường về. Anh cũng không phải là con nít 3 tuổi, tuy rằng lâm viên này khá quanh co lòng vòng, nhưng nhờ hệ thống hỗ trợ, anh không sợ lạc.

Nhưng cố tình lại gặp phải "chó chặng đường" — Tư Ôn.

Gã nâng cằm ba tầng, nghênh ngang đi tới, thái độ tự cao tự đại:

“Không ngờ mày cũng có bản lĩnh đấy, dỗ Tư Tinh Nhiên đến ngu ngốc thế kia, còn rót nước cho mày nữa, buồn cười thật.”

Nếu có thể, Cố Triều Ngọc thật muốn đá gã xuống hồ, ngoài cười trong không cười đáp:

“Tiểu thiếu gia lòng tốt thôi.”

Tư Ôn cười phá lên, rồi đột nhiên mặt sầm xuống:

“Hiện tại nó tin mày như vậy, chắc hỏi mật mã két sắt không khó đâu nhỉ?”

Câu nói trúng tim đen khiến Cố Triều Ngọc giật mình — hai mươi điểm tín nhiệm vừa có được như dao đâm vào tim. Anh cười giả lả không nổi nữa:

“Nếu ngài tò mò vậy sao không tự đi hỏi? Tôi tin Tư lão gia tử chắc chắn sẵn lòng trả lời đứa con trai duy nhất của mình đấy.”

“Người trẻ tuổi không cần phải có lửa giận lớn như vậy.” Tư Ôn lại giở giọng người lớn khuyên răn, trước tiên giơ ba ngón tay lên, rồi lại như đau lòng mà thu hồi một ngón, “Tao có thể cho mày cái giá này.”

Đúng là lãng phí thời gian, Cố Triều Ngọc lập tức xoay người, định vòng đường khác mà đi.

“Hai trăm triệu! Sau khi chuyện thành công, tao cho mày hai trăm triệu!”

Cố Triều Ngọc suýt nữa thì ngã nhào giữa đường bằng phẳng, giờ anh càng thấm thía cái gọi là tài đại khí thô. Nhưng dù cho có là hai trăm triệu thì cũng không mua nổi cái giá của lòng tin mà anh cần nhất, cho nên Cố Triều Ngọc không hề dao động, bước chân cũng không dừng lại dù chỉ một chút.

【Ký chủ!】

Tiếng hệ thống hoảng hốt vang lên, 【Giá trị tín nhiệm lại kịch liệt dao động, cuối cùng chỉ còn lại 5 điểm.】

“Sao cơ?!” Cố Triều Ngọc choáng váng, “Lão gia tử nói xấu ta trước mặt trung tâm sao?”

【Không phải, ta đã định vị được vị trí của trung tâm, cậu ta đang ở cái đình đối diện phía ngươi, nhìn thấy ngươi và Tư Ôn đứng cạnh nhau nên hiểu lầm.】

Cố Triều Ngọc vội quay đầu nhìn về phía cái đình đối diện, đối diện với ánh mắt vô cảm của đứa nhỏ.

Chết tiệt.

Lẽ ra không nên nhìn!

‘Ba Sáu, ta giờ đi giải thích với nhóc đó có phải trông giống như sự việc đã bị bại lộ rồi, giờ mới vô lực mà vá lại không?’

【Giống.】

Hệ thống vẫn chưa học được cách nói uyển chuyển.

Không ngoài dự đoán, thái độ của Tư Tinh Nhiên đối với Cố Triều Ngọc trong nháy mắt trở nên lạnh nhạt, như thể băng vốn đã tan ra chút ít lại bị đóng băng trở lại, còn tiện thể tự bọc thêm một tầng giáp sắt thép bên ngoài. Nhưng điều đáng mừng là, bởi vì trước đó vốn dĩ cũng chẳng hòa tan được bao nhiêu, nên cũng không khiến Tư lão gia tử phát hiện điều gì bất thường. Nếu không, Cố Triều Ngọc e là đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi.

Đợi Tư Tinh Nhiên dâng hương xong, ăn cơm xong, trên đường trở về biệt thự, Cố Triều Ngọc vừa ho khan vừa giải thích: “Tôi không đồng ý mà. Cậu của em…”

“Tôi chưa từng gọi hắn là cậu.” Một tiếng gọi cũng đủ khiến đứa nhỏ này nghẹn khí.

“Được được được, Tư Ôn, Tư Ôn đó bảo tôi tới dỗ em, còn bảo tôi lấy mật mã két sắt mà mẹ em để lại, tôi không đồng ý đâu, thật đấy.” Cố Triều Ngọc nghĩ đến việc mình chỉ trong chớp mắt đã mất mười lăm điểm tín nhiệm, suýt nữa thì thề độc với trời.

Tư Tinh Nhiên chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói là tin hay không tin, nhưng nhìn giá trị tín nhiệm còn lại vỏn vẹn 5 điểm, Cố Triều Ngọc cảm thấy chắc là nhóc không tin rồi.

Sai lầm lớn nhất của anh chính là khi hệ thống báo vị trí trung tâm, anh theo phản xạ đã liếc nhìn qua, bằng không nếu làm bộ như không biết Tư Tinh Nhiên thấy được, rồi chủ động kể chuyện Tư Ôn hối lộ, thì hẳn đã không có vấn đề gì. Cái thằng nhóc chết tiệt này cũng thật là, mới chỉ thấy hai người đứng gần nhau thôi mà giá trị tín nhiệm đã tụt thê thảm, khiến anh ngay tức thì luống cuống tay chân.

Ngồi giữa hai người, Trình Vũ trước ngó bên trái, rồi lại nhìn bên phải, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn hỏi người dễ nói chuyện hơn là Cố Triều Ngọc: “Anh, hai người đang cãi nhau à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play