“A?”
Chủ đề chuyển quá nhanh khiến Cố Triều Ngọc suýt nữa không phản ứng kịp, anh vội đáp:
“À, không sao, tôi sẽ thay tiểu thiếu gia nhớ kỹ.”
Xác định Tư Tinh Nhiên sẽ không nói thêm gì nữa, anh khẽ kéo cửa ra một khe hở, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Ngủ ngon, tiểu thiếu gia.”
Sau khi bóng dáng anh khuất sau cánh cửa, Tư Tinh Nhiên chui sâu vào trong chăn, cuộn mình thật chặt như muốn tự tạo cho mình một lớp phòng vệ. Nhưng chính cậu cũng cảm thấy buồn cười — cậu lại đi tin lời của Cố Triều Ngọc, tin một kẻ tiếp cận mình sau khi bị mua chuộc, tin kẻ đó thực lòng quan tâm mình.
Chuyện đó rõ ràng không đúng… nhưng mình lại không chống cự được.
Biết đâu anh chỉ đợi mình ngủ say để lục lọi tìm mật mã, tìm đồ. Trước đây đâu phải chưa từng xảy ra — vì muốn có mật mã két sắt của mẹ mình, dì Lý còn từng lật tung tất cả vở và đồ đạc của mình kia mà…
Tư Tinh Nhiên bò dậy, tìm chiếc bánh kem dâu giấu dưới tủ, rồi từng ngụm từng ngụm ăn sạch, chậm rãi và rất nghiêm túc.
Ngọt thật.
---
【 Ký chủ!!! 】
“Làm sao vậy?” Cố Triều Ngọc khi đó đang nghiên cứu xem cốt truyện chính khi nào mới đến giai đoạn Tư Tinh Nhiên bị bắt cóc. Giữa hè rồi, từ mô tả lá rụng rừng núi mà suy, chắc tầm cuối thu — trước tuổi trưởng thành, đây là nút thắt quan trọng nhất của cốt truyện.
【 Tín nhiệm giá trị vừa rồi dao động mạnh lắm, bây giờ ổn định ở mức 20!! 】
Cố Triều Ngọc bật dậy khỏi giường, không tin nổi:
“Thật sao?”
【 Thật mà! 】
Không còn là số 0 nữa, đã là 20 rồi — khoảng cách tới tiêu chuẩn 75 tuy xa nhưng anh thấy tương lai đã bắt đầu sáng lên.
---
Hôm sau, tinh thần Cố Triều Ngọc phơi phới, tràn đầy năng lượng như thể tay không bắt trâu cũng được. Giúp Tư Tinh Nhiên mặc quần áo mà miệng cười mãi không thôi:
“Ôi, tiểu thiếu gia nhà ai mà đẹp trai thế này? À đúng rồi, nhà ta chứ còn ai!”
Tư Tinh Nhiên chỉ liếc anh bằng ánh mắt kiểu anh bị ngốc à, Cố Triều Ngọc lúc ấy mới chịu dừng.
Anh nghĩ từ đây tín nhiệm giá trị sẽ dần tăng lên, nhưng Tư Tinh Nhiên keo kiệt thật, ngày qua ngày vẫn im lìm. Đến lúc thú nhồi bông hình heo anh đặt mua cũng giao tới rồi, tín nhiệm vẫn không nhích thêm chút nào.
Hệ thống còn an ủi: 【 Một lần lên hẳn 20, lần sau chắc lên 40, đừng nóng ruột. 】
---
Trong khi đó, Cố Triều Ngọc bị Trình Vũ kéo đi dạo khắp biệt thự, chỉ có tầng 4 là tuyệt đối cấm bước chân lên. Tư Tinh Nhiên thì hai ngày nay hay lên đó, mỗi lần là cả đêm không xuống, khiến Cố Triều Ngọc tối đó không được kể chuyện, cũng thấy hơi trống vắng.
Một lần, anh vô tình gặp Tư Tinh Nhiên từ tầng 4 đi xuống, mắt cậu sưng đỏ như hai quả đào mật, hệ thống bấy giờ mới sực nhớ:
【 Còn hai ngày nữa là giỗ mẹ trung tâm. 】
Mỗi lần đến ngày này, tâm trạng Tư Tinh Nhiên sẽ ủ ê suốt hai tuần, không ai có thể an ủi, kể cả nữ chính. Đây là những ngày cậu tự gặm nhấm nỗi đau, không muốn ai chạm vào.
“Tiểu thiếu gia?”
Cố Triều Ngọc khẽ gọi, tiến lên ôm lấy cậu:
“Đi ngủ một giấc nhé, ngủ rồi sẽ thấy đỡ hơn.”
Khác hẳn mọi lần cậu né tránh, lần này Tư Tinh Nhiên mềm nhũn dựa vào anh, đầu chôn vào cổ anh, vai run lên vì nước mắt.
“Anh, Tư thiếu gia làm sao vậy ạ?” Trình Vũ ngẩng mặt hỏi.
“Suỵt, Tư thiếu gia mệt thôi. Để lát nữa anh chơi với em nhé.”
Trình Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
Trên đường bế cậu về phòng, Cố Triều Ngọc thấy thân hình cậu nhẹ bất ngờ, nhẹ hơn cả Trình Vũ dù lớn hơn một tuổi. Ăn ít thế này, sau này cao nổi mét tám tám không? Anh lo lắng nghĩ.
Biết cậu không muốn người khác thấy mình yếu đuối, anh đặt cậu nằm xuống rồi toan đi, nhưng áo anh bị bàn tay bé nhỏ nắm lại.
“Anh không kể chuyện cho tôi sao?” Giọng cậu yếu ớt, trông mong.
Cố Triều Ngọc dừng bước, ánh mắt rơi vào vạt áo sơ mi của mình đang bị nắm lấy. Bàn tay của đứa trẻ thật nhỏ, lại chẳng hề dùng sức, chỉ cần anh hơi nghiêng người là dễ dàng thoát khỏi khoảng cách ấy. Nhưng chắc chẳng ai nỡ làm vậy. Không vì lý do gì khác, bởi lúc này Tư Tinh Nhiên như thể cả người đều thu mình lại như một con nhím bé bỏng, trong đôi mắt ngân ngấn hơi nước, nhưng lại chẳng dám ngẩng lên nhìn anh... Đây là lần đầu tiên Cố Triều Ngọc từ chính "trung tâm" rõ ràng cảm nhận được sự yếu ớt đến nhường này.
Quả nhiên, trước khi trưởng thành vẫn là khác biệt. Giờ đây, đứa trẻ này cần nhất chính là sự bầu bạn.
“Đương nhiên rồi.”
Không chút do dự, anh trả lời, rồi nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tư Tinh Nhiên.
“Tôi sẽ kể cho đến khi em ngủ mới thôi.”
…
Chớp mắt đã đến ngày giỗ. Vài ngày trước đó, mỗi tối Cố Triều Ngọc đều đến kể chuyện cho Tư Tinh Nhiên, thậm chí còn tặng luôn cả con heo bông của mình. Mọi chuyện nhìn qua có vẻ rất thuận lợi, chỉ là anh cảm giác cơ thể bắt đầu có chút vấn đề. Mỗi sáng ngủ dậy đều không kìm được cơn ho. Anh nghi ngờ là do cánh cửa sổ hỏng bị vứt xó đã lâu khiến gió lùa vào, làm anh bị cảm lạnh.
Hôm ấy tuy không phải cuối tuần, nhưng Tư lão gia tử đã sớm sắp xếp ổn thỏa, cho người đến đón Tư Tinh Nhiên về nhà cũ. Cố Triều Ngọc và Trình Vũ cũng cùng đi.
Trên đường, Cố Triều Ngọc vẫn thỉnh thoảng ho đôi tiếng, uống chút nước mới đỡ hơn.
Nhà cũ của Tư gia mái cao ngói xanh, tường gạch rêu phong. Ngôi nhà đã có tuổi, xây từ thời Dân quốc, sau này dù khoa học kỹ thuật phát triển, nơi ấy cũng không được đại tu, chỉ thỉnh thoảng chỉnh sửa bên trong. Bước vào nhìn thấy lão gia tử mặc áo dài ngồi chơi cờ tướng, cảnh tượng ấy khiến người ta ngỡ như thời gian đã lùi về mấy thế hệ trước, mũi thoang thoảng mùi nhang trầm xen lẫn hương vị cũ kỹ.
Tư lão gia tử chỉ có hai đứa con: một trai, một gái. Đứa con gái chính là mẹ của Tư Tinh Nhiên, năm xưa giỏi giang nhưng mệnh bạc, mất sớm. Còn đứa con trai thì, theo lời lão gia tử, chẳng khác gì đã chết; suốt ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, khiến ông tức đến đoản thọ.