Cho dù là người yêu của mình là Debby, khi nhìn thấy phản ứng của Lạp Phu Nhĩ và Ngải Phật như vậy, cũng có chút lo lắng mà nắm thật chặt tay của Rebertine.
Rebertine hướng ánh mắt mang lo lắng nhìn mình của Debby, trấn an mà nở một nụ cười, sau đó lại quay mặt về phía Lạp Phu Nhĩ và Ngải Phật: “Làm một con nhân ngư, mỗi ngày sinh hoạt chính là bắt cá, ca hát, ca hát rồi lại bắt cá, đôi khi tôi cũng cảm thấy như vậy quá đỗi bình lặng, cho nên tôi muốn thử nếm trải một chút những điều khác, giống như các cậu diễn hí kịch vậy, muốn trải qua một cuộc sống không giống như trước, làm một vài việc khiến cuộc sống của mình trở nên thú vị hơn.” Nói tới đây, Rebertine hít một hơi, “Tôi cũng không phải giống như các cậu nghĩ là vì lòng tham muốn đi cướp lấy ánh vàng rực rỡ của đồng vàng hay những viên trân châu sáng loáng, mà là muốn làm những điều mình thực sự cảm thấy hứng thú, cho dù nơi này cũng cần đến đồng vàng và trân châu, nhưng đối với tôi mà nói, càng nhiều hơn là đem đến cho các tộc nhân những điều mới lạ, vô hại mà thú vị, khiến cuộc sống trở nên nhiều màu sắc hơn, giới thiệu cho mọi người, mang đến cho mọi người, như vậy với tôi mà nói, sẽ mang đến cho tôi niềm vui sướng và cảm giác thỏa mãn lớn hơn nữa…”
Đối mặt với Lạp Phu Nhĩ, Ngải Phật và cả Debby, Rebertine lại biến thành con người trước kia, giống như ở xã hội hiện đại lúc đối diện với đồng bọn hợp tác mà đĩnh đạc, miệng lưỡi lanh lợi như hoa sen, một người làm ăn thành công, những kinh nghiệm buôn bán đã ngủ yên từ lâu ở thế giới nhân ngư này, nay lại lần nữa trỗi dậy, lần nữa hòa vào trong máu của Rebertine, sôi trào mãnh liệt.
Ngồi bên cạnh, Debby mê muội mà nhìn vào ánh mắt sáng ngời toát ra khí chất tự tin, trầm ổn của Rebertine, trong lòng dần dần hiểu ra, có lẽ, như vậy mới chính là người yêu thích hợp nhất với mình, cũng chính là người yêu mà mình mong muốn cùng xây dựng cuộc sống nhất.
Còn Lạp Phu Nhĩ và Ngải Phật cũng phát hiện, khi nói tới những việc này, Rebertine dường như trở thành một nhân ngư hoàn toàn khác, loại khí thế mạnh mẽ, tự tin ấy khiến người ta không nhịn được mà muốn tin tưởng anh, ủng hộ anh, cuối cùng nhìn anh biến giấc mơ tươi đẹp ấy thành hiện thực.
Chờ đến khi Rebertine nói xong hết những suy nghĩ trong lòng, trong phòng khách có mấy giây yên tĩnh như vậy, cuối cùng Lạp Phu Nhĩ với vẻ mặt vừa mới hồi thần mở miệng nói: “Được rồi, tiểu nhị, tuy tôi cũng không biết cậu nghĩ vậy rốt cuộc có đúng không, nhưng nhìn cậu, tôi cảm thấy tôi nên ủng hộ cậu.”
Ngải Phật cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, Reb, cứ làm điều cậu muốn làm, nhìn dáng vẻ đĩnh đạc vừa rồi của cậu, tôi tin cậu nhất định sẽ thành công.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play