Bên trong căn phòng vẫn lặng yên như trước.
Rebertine lại gõ cửa thêm một lần nữa, vẫn chỉ là một mảnh tĩnh lặng, như thể bên trong hoàn toàn không có ai.
Rebertine nhướng mày, giống như đang tự lẩm bẩm: “Nếu cậu không ở đây, vậy tôi rời đi thôi.” Nói rồi xoay người, vẫy đuôi định rời đi.
Vừa bơi vừa thầm đếm trong lòng, khi đếm tới mười, Rebertine đột ngột quay lại, nhanh như chớp, vèo một tiếng đã trở lại trước cửa nhà Debby. Từ trong phòng vang lên một tiếng đồ vật va chạm. Lần này, giọng Rebertine mang theo chút ý cười: “Nè, nhóc con, đừng trốn nữa, tôi thấy cái đuôi của cậu rồi.”
Nói xong câu đó, trong phòng lại trở nên tĩnh lặng. Rebertine cũng không tức giận, vẫn kiên nhẫn đợi. Một lát sau, cánh cửa đá cuối cùng cũng chậm rãi mở ra. Đón anh là một nhân ngư tóc vàng, đuôi xanh lam, đôi mắt xanh thẳm như nước biển nhìn anh với vẻ hoang mang.
Nhìn thấy nhân ngư xuất hiện trước mặt, Rebertine thầm huýt sáo trong lòng. Ôi chao, mỹ thiếu niên đây rồi… không đúng, phải gọi là mỹ nhân ngư mới đúng, đem ra so với mấy siêu mẫu trên đất liền còn hơn hẳn.
Có lẽ ánh mắt của Rebertine quá rõ ràng, khiến Debby bất an, lùi người lại, giấu bàn tay ra sau lưng, hơi cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi: “Xin hỏi, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Nhìn nhân ngư trước mặt giống như chú thỏ con nhút nhát, Rebertine cuối cùng cũng thu lại bộ dạng lưu manh, đổi sang nét mặt nghiêm túc: “Debby, tôi đến để cảm ơn cậu.”
“Không… không có gì đâu.” Nghe Rebertine nói vậy, Debby lại càng co người, hai tay giấu sau lưng rụt lại, giọng nói càng nhỏ.
Quả nhiên lúc đó cậu ấy đã ở cấm địa — đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Rebertine sau khi nghe Debby trả lời. Thật ra trước đó anh cũng không chắc người nhân ngư cứu mình có phải Debby hay không, ký ức lúc ấy quá mơ hồ. Nhưng Debby lại đơn thuần mà tự nhận rồi.
Rebertine cố kiềm lời để không nói quá rõ ràng, cúi đầu nhìn thiếu niên tóc vàng đang cúi gằm, giọng dịu dàng: “Đây là chuyện rất quan trọng. Nếu không có cậu, tôi đã chết ở cấm địa rồi. Chính cậu đã cứu mạng tôi. Cảm ơn cậu, Debby.”
Có lẽ Debby không ngờ tên lưu manh nổi danh như Rebertine lại dịu dàng với mình như thế, cậu ngẩng đầu liếc nhìn anh thật nhanh, rồi lập tức cúi đầu, đuôi cá khẽ vỗ mấy cái lên mặt đất, giọng mềm mại: “Tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện anh đi cấm địa đâu. Anh về đi.”
Nhìn Debby cúi đầu, cả người tỏa ra khí thế “anh mau đi đi, đừng đứng trước mặt tôi nữa”, Rebertine suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Anh ho nhẹ, kìm lại ý cười, nói tiếp: “Tôi biết cậu sẽ không nói. Nhưng dù sao cậu đã cứu tôi, tôi thật sự rất cảm kích.” Nói rồi lấy ra vật mang đến, “Đây là quà cảm ơn của tôi.”
Debby bị cánh tay đưa tới trước mặt làm giật mình, nhưng khi nhìn rõ đó là gì, cậu ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Rebertine, vẻ mặt vi diệu: “Là… cá sao?”
Khụ! Lần này Rebertine ho không phải để kìm cười, mà vì xấu hổ. Anh hiếm khi lộ vẻ ngượng ngùng, nhìn đi chỗ khác, lúng túng giải thích: “Ờ… tay tôi bị thương, nên… nên bắt được con này…”
Chưa kịp nói hết câu, Debby đã hiểu ý, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, anh bị thương. Tay anh đỡ hơn chưa?”
Thấy Debby không xoáy vào chuyện con cá nữa, Rebertine thở phào, vội gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi, đỡ hơn nhiều rồi.” Phải biết, ngoài con cá mà Ngải Phật và Lạp Phu Nhĩ bắt cho, Rebertine vì muốn đến thăm Debby mà tự bắt thêm mấy con, kết quả thảm hại không nỡ nhìn, giống hiện trường giết người. Thôi đành lấy vết thương làm cớ.
Nghĩ đến vết thương, Rebertine nhớ ra Debby hình như cũng bị thương, liền quan tâm hỏi: “Còn cậu thì sao? Vết thương đã lành chưa?”
Vừa hỏi xong, Rebertine lập tức cảm thấy không khí thay đổi. Debby lại rụt tay ra sau, khôi phục vẻ rụt rè ban đầu: “Ổn rồi, ổn rồi.” Nói rồi vội vàng đón lấy con cá, sau đó đẩy Rebertine ra cửa: “Cảm ơn anh đã mang cá tới. Anh bị thương, mau về nghỉ ngơi đi.” Cánh cửa lại đóng sầm trước mặt Rebertine, để anh đứng ngẩn người hồi lâu.
Sau đó, dù Rebertine gọi thế nào, Debby cũng không mở cửa nữa, anh đành mang đầy thắc mắc rời đi.
Sắp về đến nhà, Rebertine gặp Ngải Phật và Lạp Phu Nhĩ.
“Này, nhóc con, cậu chạy đâu thế? Chúng tôi đến nhà tìm mà không thấy ai.” Ngải Phật kéo vai anh, hỏi.
“Tôi hả?” Rebertine hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hai người, chỉ vào mình: “Tôi đi tìm Debby.”
“Hả, thật à?” Ngải Phật trợn mắt, Lạp Phu Nhĩ nhướng mày: “Cậu thật sự đi tìm Debby?”
Vừa bơi vừa nói, Rebertine đáp: “Đương nhiên, sáng nay không phải tôi nói sẽ đi sao?”
Ngải Phật hứng thú ra mặt: “Cậu tới nhà cậu ấy? Cậu ấy mở cửa cho cậu à? Có nói chuyện không?”
“Có, mở cửa, còn nói chuyện.” Rebertine có phần bực bội.
Ngải Phật chẳng để ý, còn hỏi tiếp: “Cậu ấy có mời cậu vào nhà không?”
“Không, đương nhiên là không rồi.” Nói đến đây Rebertine ỉu xìu: “Tôi hỏi thăm vết thương cậu ấy một chút, cậu ấy liền đuổi tôi đi.”
“Tôi đã nói mà,” Ngải Phật cười vẻ sớm biết trước, rồi vỗ vai Rebertine: “Nhưng mà này huynh đệ, cậu đã tiến xa hơn nhiều người rồi đấy. Ít nhất cậu ấy chịu mở cửa, còn nói chuyện. Đuổi cậu đi thì trong dự liệu thôi. Cậu ấy vốn thế mà, đúng không Lạp Phu Nhĩ?”
Lạp Phu Nhĩ gật đầu: “Đúng đấy, Debby vốn vậy.”
“Này,” Rebertine nhướng mày: “Các cậu toàn nói cậu ấy kỳ quặc, chỉ vì cậu ấy hay đuổi người thôi sao?”
“Đâu chỉ thế,” Ngải Phật lắc đầu: “Cậu ấy còn nhiều điểm quái nữa. Nhưng tôi thấy phần lớn cũng có nguyên do cả.”
“Nguyên do gì?” Rebertine tò mò.
Ngải Phật khoác vai Rebertine, cùng Lạp Phu Nhĩ bơi về nhà vừa đi vừa kể…
Debby là một nhân ngư giống cái bị khuyết tật.
Ở thế giới biển sâu này, nhân ngư không phân nam nữ, chỉ phân giống đực và giống cái. Giống đực giỏi bắt cá, giống cái giỏi dệt Tiêu Sa. Ngoại hình hai loại này cũng dễ phân biệt: giống cái thị lực kém hơn giống đực, nhưng để bù lại, trên trán có một viên châu. Trước sáu tuổi, viên châu giữa trán giống cái mờ đục, nhưng đến sáu tuổi, họ dùng nước mắt rửa sạch, làm viên châu tỏa ánh sáng dịu dàng, và nước mắt khi ấy cũng hóa thành châu.
Nhưng Debby thì khác. Cậu có viên châu, nhưng gần như không phát sáng. Nước mắt cậu cũng không thể hóa châu. Với một nhân ngư giống cái, đây là khuyết điểm trí mạng, đủ để mọi người nhìn cậu bằng ánh mắt khác lạ. Đã vậy, Debby còn không có lớp màng mỏng nối năm ngón tay mà nhân ngư nào cũng có. Trong mắt mọi người, cậu đúng là quái vật.
Dần dần, nụ cười trên mặt Debby ngày càng ít, cậu rời khỏi cộng đồng nhân ngư, lặng lẽ ở nhà dệt Tiêu Sa. Mọi người thấy vậy thì cũng vừa lòng: ít ra không phải vì cậu mà phải bận tâm gì nữa.
Có kẻ nghịch ngợm còn thích tìm Debby gây chuyện, khiến cậu càng thêm rụt rè, sợ hãi đối mặt tộc nhân, chỉ dám vụt qua khi buộc phải ra ngoài. Ai chào hỏi, hỏi chuyện cậu cũng không dám trả lời.
“Còn nữa, Debby còn dám giao du với thú nhân trên đất liền! Cậu xem, nhân ngư chúng ta chưa từng thân với thú nhân! Thế mà cậu ta lại dám như thế! Debby đúng là quá quái lạ!” Ngải Phật kết lại với ánh mắt trừng to, tay múa loạn, đủ thấy cảm xúc mãnh liệt.
Nhưng lúc này Rebertine chỉ khẽ cười. Đây đúng là một thế giới kỳ lạ: không có nữ nhân, nam nhân sinh con, nhân ngư có cả giống đực lẫn cái, rồi thú nhân có tai lông đuôi. Tất cả như một giấc mộng kỳ lạ.
Biết những điều ấy rồi nghĩ tới thiếu niên nhân ngư với đôi mắt xanh thẳm ngây ngô, Rebertine thấy mềm lòng. Nhưng rồi anh lại cười thầm: chỉ gặp một lần thôi mà bóng dáng ấy cứ quanh quẩn trong đầu, đúng là vì quá tò mò sao?
Rebertine lật người, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Rebertine lại mang cá đến trước cửa nhà Debby. Như thường lệ, gõ cửa mãi mà không ai mở. Anh liền dựa vào cửa, lười biếng nói: “Debby, nếu cậu không mở cửa, tôi sẽ đứng đây luôn. Đừng nghi ngờ sức kiên nhẫn của tôi, tôi nói thật đấy…”
Chưa nói hết, cửa đã mở, khiến Rebertine mất đà xoay mấy vòng mới đứng vững.
“Cậu chịu mở cửa rồi à?” Anh cười tủm tỉm nhìn Debby đang phồng má nhìn mình.