Rebertine nói khiến Debby đột nhiên ngẩng đầu, bật thốt hỏi: “Sao anh biết?” Nói xong lại chợt nhận ra mình đã lộ tẩy, liền cắn cắn môi rồi cúi đầu im lặng không nói gì nữa.
Rebertine nhìn cái mũi đỏ đỏ của Debby, trong lòng đau xót, đưa tay nâng mặt Debby lên, cúi người khẽ hôn mấy cái nhẹ nhàng lên sống mũi cậu, sau đó kéo Debby vào lòng mình: “Em đúng là một tiểu đồ ngốc.”
Cảm thấy chuyện này Rebertine cũng đã biết thì cũng chẳng còn gì phải giấu, Debby bắt đầu không thèm để ý nữa, dựa trong lòng Rebertine, không có khí thế phản bác mà nói: “Em mới không ngốc đâu, đánh có mỗi cái mũi mà em chảy nhiều nước mắt thế cơ mà.” Nói xong dừng một chút, rồi lại a lên một tiếng, sợ hãi ngồi bật dậy.
Rebertine bị phản ứng lúc kinh lúc hét của Debby dọa sợ: “Sao vậy?”
Debby lúc này vẻ mặt đầy ảo não và tiếc nuối: “Vừa nãy còn khóc cơ, lại quên mất không dùng vỏ sò lưu trữ lại, đáng tiếc quá…”
Rebertine nhìn Debby ngồi trước mặt mình, vẻ mặt đau lòng lẩm bẩm như vậy, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, chỉ biết khúc khích cười vài tiếng rồi lại kéo Debby vào lòng: “Em nha…” Nói rồi ánh mắt lại lướt qua miệng vết thương trên đuôi cá của Debby, giọng mang theo vài phần đau lòng: “Đánh cái mũi thôi còn được, sao lại nghĩ tới chuyện nhổ vảy chứ?”
“Sợ đánh cái mũi vài cái nữa sẽ bị anh phát hiện…” Debby thành thật trả lời, trong giọng nói còn mang theo chút tiếc nuối vì đã bị Rebertine phát hiện, “Anh xem, nếu vừa rồi anh không chạm vào em, anh đã không phát hiện em rớt vảy rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT