Miệng mồm Tạ Tranh đúng là lợi hại thật, đến lúc này rồi mà vẫn không quên văng ra vài câu.
Lộ Lộc bị hắn dùng mấy cái từ như “Thằng quỷ nhỏ”, “Thằng ranh con”, “Đồ bịp bợm”, “Lộc ngốc”, “Đồ khốn kiếp” mắng cho một trận, nhưng cậu cũng chẳng phản bác gì, chỉ cười toe toét, rồi dùng tay quệt giọt mồ hôi trên trán mình đang chảy xuống lồng ngực đầy hình xăm của Tạ Tranh.
Tạ Tranh nghiến răng mắng cậu: “Mẹ nó, sờ linh tinh cái gì đấy hả?!”
Nếu là thường ngày mà hắn dùng cái giọng này nói mấy câu đó thì đảm bảo âm trầm đến mức dọa người.
Nhưng mà lúc này Tạ Tranh đang nằm trên giường, tóc bị mồ hôi thấm ướt, một cái chân dài vắt lên eo Lộ Lộc, giọng khàn đặc, cả người vừa đau vừa sướng, rối tung rối mù, đến mức ngay cả chửi người cũng giống như đang... tán tỉnh vậy.
Lộ Lộc nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại của Tạ Tranh, rồi chôn mặt vào cổ hắn, ngửi mùi tin tức tố trên người hắn.
Cậu không ngờ Tạ Tranh lại có thể chấp nhận việc ở vị trí bên dưới nhanh như vậy.
Cậu còn tưởng ít nhất cũng phải đánh nhau một trận rồi mới phân thắng bại.
Huy chương treo giữa trời thế mà bị tên lưu manh này hái xuống, lại còn làm dơ nữa chứ. Lộ Lộc hiếm khi lại hưng phấn như vậy, lưỡi ấm áp vòng quanh cổ Tạ Tranh một vòng, rồi hung hăng cắn một cái.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT