Editor: Moonliz

Vậy là Tống Diệc Lâm trở thành bạn cùng bàn giữa chừng của Tạ Trục.

Sau khi ngồi xuống, cô đặt cặp vào ngăn bàn, chưa đến một phút sau quay đầu lại, người bên cạnh đã lại gục xuống bàn ngủ tiếp, đi gặp Chu Công rồi.

Trên bục giảng, cô Đường Tiêu nói vắn tắt vài câu về các việc liên quan đến ngày khai giảng, rồi rời khỏi lớp, buổi tự học buổi sáng tiếp tục.

Dù sao thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên, thái độ học sinh vẫn còn khá xao nhãng, tiếng đọc bài không kéo dài được bao lâu thì đã có người hạ giọng lén lút trò chuyện.

Lương Trạch Xuyên cũng tranh thủ quay người lại bắt chuyện với Tống Diệc Lâm: “Ê, trùng hợp ghê em gái, tụi mình lại học chung lớp!”

“Nhỏ giọng chút đi, cậu không sợ làm phiền người khác à.” Lộ Dư Kỳ nhắc nhở rồi tò mò hỏi: “Học sinh mới này, hai người quen nhau à?”

Tống Diệc Lâm đang sắp xếp giá sách, nghe vậy gật đầu: “Tụi tớ mới gặp tối qua.”

Sợ mọi người hiểu lầm, cô còn chỉ về phía Tạ Trục đang ngủ gật bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Cả cậu ấy nữa.”

Lộ Dư Kỳ lập tức bị khơi dậy sự tò mò, háo hức hỏi: “Chuyện gì thế? Kể cho tớ nghe với!”

“Haiz, đừng nhắc nữa, xui xẻo chết đi được.” Lương Trạch Xuyên vừa kể lại diễn biến tối qua với vẻ mặt như đưa tang, không quên nhấn mạnh pha “trợ công then chốt” của Tống Diệc Lâm.

Kết lại, cậu ấy tặc lưỡi nói: “Nếu không nhờ em gái này nghĩa hiệp cứu người, mỹ nhân cứu anh hùng, chắc tối qua, anh Trục của tụi mình đổ máu rồi.”

Nghe cứ như sắp trao bằng khen cho cô luôn rồi.

Tống Diệc Lâm chỉ biết cười ngại ngùng.

Ngũ quan cô đẹp một cách vô hại, tuy ánh mắt có vẻ lạnh nhạt nhưng lại không xa cách. Lúc mỉm cười càng khiến người ta thấy cô vừa ngoan vừa dễ mến.

Lộ Dư Kỳ nhìn cô mà không kiềm được thốt lên: “Em gái nhỏ, cậu ngoan thật đó!”

Tống Diệc Lâm chớp mắt, vừa định mở miệng đáp thì cô Đường Tiêu đột nhiên quay lại kiểm tra đột xuất. Tiếng đọc bài trong lớp lập tức vang lên như vỡ trận, cố tình át đi sự lúng túng.

Hai người ngồi phía trước cũng nhanh nhẹn xoay người, câu chuyện bị cắt ngang.

Tống Diệc Lâm yên lặng cúi đầu, mở sách giáo khoa ra.

Không còn nhu cầu xã giao, cảm xúc thừa thãi trên gương mặt cô cũng biến mất sạch sẽ, không để lại tí dấu vết nào.

..............

Hết hai tiết học chính buổi sáng, chuông ra chơi vừa reo, lớp học lập tức trở nên náo nhiệt.

Tống Diệc Lâm kẹp sách giáo khoa lại, ánh mắt liếc qua bên cạnh, Tạ Trục vẫn chưa có động tĩnh gì.

Anh chàng này ngủ từ đầu giờ đọc sáng đến hết hai tiết, nhìn gần như không còn dấu hiệu sự sống.

Cô vừa định thu ánh mắt về thì thấy Tạ Trục khẽ ngẩng đầu, mí mắt hơi hé, lộ ra vẻ lười biếng mới tỉnh ngủ, khuôn mặt sắc nét lạnh lùng.

Cậu hỏi cô: “Gì vậy?”

“Hết tiết rồi.” Tống Diệc Lâm cụp mắt, không hề lúng túng vì bị bắt gặp đang lén nhìn, bình tĩnh đáp: “Bây giờ là giờ nghỉ lớn.”

Tạ Trục liếc nhìn đồng hồ, lười nhác “ừ” một tiếng rồi mới ngồi dậy, có vẻ đã tạm ngủ đủ.

Lúc này mặt trời bắt đầu ló rạng, ánh nắng gay gắt tràn qua khung cửa sổ, chiếu rọi cả mặt bàn.

Tống Diệc Lâm cảm thấy chói mắt nên đứng dậy kéo rèm. Nhưng vừa mới đứng lên, cô đột ngột thấy choáng váng, nhắm mắt lại nghỉ vài giây mới đỡ hơn.

Sáng nay cô chỉ uống được một cốc sữa đậu nành mà chưa ăn gì, giờ chịu không nổi có lẽ là vì hạ đường huyết. Trước đây cô luôn mang theo kẹo để phòng, nhưng lâu quá không đi học nên đã quên mất.

Cơn hồi hộp vẫn chưa tan, Tống Diệc Lâm ngồi xuống, day trán nghỉ ngơi. Lộ Dư Kỳ quay đầu lại thấy sắc mặt cô bèn hoảng hốt hỏi: “Cậu không khỏe à?”

Tống Diệc Lâm xua tay, nở nụ cười bình thản, nhẹ nhàng đáp: “Ngồi lâu quá, vừa nãy đứng dậy đột ngột nên hơi choáng, nghỉ một lát là ổn thôi.”

Vừa dứt lời, cô cảm giác có một ánh nhìn đang dừng lại trên mình, rõ ràng đến mức như có trọng lượng thật.

Cô nghiêng đầu, thấy Tạ Trục đang tựa lười vào ghế, nhướng mày nhìn cô, ánh mắt không chứa biểu cảm gì.

Như thể đã nhìn thấu nhưng không nói ra.

Tống Diệc Lâm mỉm cười ngây thơ với cậu, rồi quay sang tiếp tục trò chuyện với Lộ Dư Kỳ một cách tự nhiên.

Lộ Dư Kỳ không nghi ngờ gì, không hỏi thêm nữa, chuyển sang chủ đề khác: “À đúng rồi, trường mình vẫn áp dụng chế độ lớp chọn, cậu đăng ký ba môn nào vậy?”

Hiện giờ kỳ thi THPT kiểu mới đang được áp dụng thử nghiệm. Ký Thành thuộc khu vực 3+3, sau kỳ thi đánh giá năng lực, học sinh lớp 11 sẽ chính thức chọn tổ hợp môn học. Các lớp sẽ được sắp xếp theo môn đã chọn và học theo hình thức “lớp lưu động”.

Tống Diệc Lâm khẽ “ừ” một tiếng: “Tớ chọn tổ Văn toàn phần.”

“Vậy thì đúng là trùng hợp rồi, tớ chỉ khác cậu môn Sinh thôi. Tiết sau học ở lớp 18, chắc cậu chưa quen thời khóa biểu, để tớ dẫn cậu đi.”

“Được thôi.” Cô cười. “Vậy sau này, tớ cứ bám theo cậu nhé.”

Câu nói pha chút dí dỏm rất đúng gu, Lộ Dư Khê cũng rất dễ chịu với kiểu này, lập tức đáp lại vui vẻ: “Không thành vấn đề! Tớ ăn chơi học hành cái gì cũng biết, theo tớ là cậu không sai đâu.”

Hai người đang trò chuyện thì bên kia, Lương Trạch Xuyên đẩy cửa bước vào. Thấy Tạ Trục đã tỉnh, cậu ấy bèn khoác vai cậu: “Tỉnh rồi hả anh Trục, đi chơi bóng không?”

Nói xong còn rủ rê Tống Diệc Lâm: “Ê bạn học nhỏ, hay là cậu cũng đi đi? Đừng để bị tối qua dọa sợ chứ thật ra anh Trục của tụi tớ là thanh niên ba tốt đấy.”

Thanh niên ba tốt thì không biết, nhưng đánh nhau thì đúng là giỏi thật.

Tống Diệc Lâm suy nghĩ một lát, lời từ chối vừa tới miệng thì Tạ Trục đã kéo Lương Trạch Xuyên ra, trả lời thay cô: “Đừng có bám lấy người ta. Muốn đi thì tự đi.”

Nói rồi, cậu đứng dậy bước ra ngoài.

“Cái quái gì, Tạ Trục, dốt văn thì đừng có nói lung tung chứ, cái gì mà tớ bám lấy người ta?!” Lương Trạch Xuyên bức xúc la lên, nhưng cũng không để bụng, vẫy tay với hai cô gái rồi rảo bước đi mất.

… Tính cách náo nhiệt thật đấy.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tống Diệc Lâm, Lộ Dư Khê bật cười: “Quen là được. Đừng nói lớp chúng ta, cả tầng này nhiều người giỏi xã giao lắm. Bên lớp bên còn có cô bạn tên là Bạc Mính, bạn tớ đó, thú vị lắm. Tiếc là vẫn chưa về trường, để sau tớ giới thiệu cho.”

“Chưa về trường?” Cô bắt được trọng điểm.

“À.” Lộ Dư Khê xua tay, giọng điệu hờ hững như chuyện thường: “Hôm báo danh, cậu ấy làm t*nh nguyện viên, xảy ra chút chuyện, hiệu trưởng bắt ở nhà kiểm điểm một tuần.”

Nói rồi cô ấy lại không nhịn được tiếc rẻ: “Cậu ấy cực kỳ thích tụ tập với mấy bạn nữ xinh đẹp. Nếu cậu ấy mà ở đây, chắc chắn sẽ bám lấy cậu không rời.”

Tống Diệc Lâm: “……” Lớp 11 mà nhân tài đông quá ha…

Nhưng phải công nhận, môi trường mới này thân thiện hơn cô tưởng rất nhiều.

Lộ Dư Khê rất giỏi nói chuyện, chuyện học hành, đời sống, cái gì cũng trò chuyện được. Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng có người ngồi xuống cạnh Tống Diệc Lâm.

Tưởng là Tạ Trục, cô quay đầu lại, thấy một khuôn mặt lạ hoắc.

Lộ Dư Khê thấy người tới, chuông báo động trong lòng lập tức reo lên, nhíu mày hỏi: “Trịnh Huy, cậu lại mon men tới làm gì?”

Trịnh Huy là đầu gấu trong lớp, thường xuyên gây chuyện, đặc biệt là cái miệng thối, nói ba câu đã khiến người ta tức đến mức muốn xuất gia luôn.

“Tớ chỉ định làm quen với bạn mới thôi mà, phản ứng gì mà dữ vậy?” Trịnh Huy vờ như không có gì, rồi cười hề hề quay sang hỏi han Tống Diệc Lâm: “Ê, nghe nói cậu là học sinh quay lại học hả?”

“Thế là học lớp 12 rồi nhỉ? Học lực thế nào, năm ngoái nghỉ học vì lý do gì thế? Nói chút được không?”

Rốt cuộc Tống Diệc Lâm cũng hiểu vì sao Lộ Dư Khê phản ứng gay gắt như thế.

Cô không thèm để ý đến cậu ta, cúi đầu mím môi, rõ ràng thể hiện thái độ từ chối trả lời, chuyện riêng tư, miễn bàn.

Nhưng tên kia đúng là không biết điều, vẫn tiếp tục lải nhải truy hỏi: “Nè, im lặng vậy không hay đâu, nói gì đi chứ?”

Tống Diệc Lâm cảm thấy mức kiên nhẫn của mình sắp bị cậu ta đạp nổ tung rồi.

Lộ Dư Khê cũng không nhịn nổi nữa, định lên tiếng đuổi người: “Cậu…”

Chưa nói hết câu, Trịnh Huy đã bị ai đó lôi xềnh xệch đi mất.

Tống Diệc Lâm cũng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tạ Trục đang nắm cổ áo cậu ta, lạnh lùng kéo đi, rồi quăng ra lối đi mà không hề nể nang.

Cổ áo cậu hơi mở, tóc hơi ướt, dưới ánh sáng ban mai còn thấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, rõ ràng là vừa chơi bóng về.

Không thèm để ý đến Trịnh Huy, ánh mắt cậu lướt qua Tống Diệc Lâm, bắt gặp ánh nhìn lạnh lùng còn chưa kịp thu lại trong mắt cô.

Tống Diệc Lâm thấy mắt cậu như đang nói: “Cuối cùng cũng không cần giả vờ nữa rồi.”

“……” Cảm giác có gì đó không vui, nhưng dù sao cũng phải cảm ơn cậu vì đã giải vây, nên cô mỉm cười chân thành đáp lại, diễn rất đạt.

Tạ Trục không nhìn nữa, cứ thế ngồi xuống, nói: “Muốn tra hộ khẩu thì đi tìm hội phụ nữ, đừng có làm ồn đến tôi.”

Không có chủ ngữ, nhưng ai cũng hiểu là nói với Trịnh Huy.

Mà Tạ Trục thậm chí còn chẳng liếc mắt lấy một cái, hoàn toàn tỏ ra lạnh nhạt. Trịnh Huy vốn chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, đương nhiên giận mà không dám nói gì, đành tức tối bỏ đi.

Chỗ họ ồn ào như vậy, bây giờ khi mọi thứ kết thúc rồi, Tống Diệc Lâm mới nhận ra có không ít người đang âm thầm quan sát, bầu không khí trở nên vô cùng vi diệu.

Dường như Tạ Trục đã quen rồi, cổ tay lật nhẹ, ném cho cô một túi gì đó, nói: “Mua thừa.”

Tống Diệc Lâm nhìn kỹ, phát hiện đó là một túi kẹo sữa hiệu Vượng tử.

…?

Cô xách lên, nghi ngờ nhìn hai giây, sau đó lại nhìn sang Tạ Trục.

Có vẻ khi mua, Tạ Trục cũng chỉ tiện tay lấy đại, nhưng khi nhận ra tâm trạng cô có hơi phức tạp, cậu mới cúi đầu xem thử đó là loại kẹo gì, rồi nhíu mày lại.

Cậu cứ bình tĩnh như không, ngược lại khiến cô chẳng biết nói gì.

“Cảm ơn.” Lần này là chân thành.

Ngậm một viên kẹo, cuối cùng cơ thể cũng dễ chịu hơn. Bầu không khí trong lớp vẫn khá gò bó, lúc này Tống Diệc Lâm mới chậm rãi nhận ra, hình như họ đều rất sợ Tạ Trục, hoặc đúng hơn là, cả khối đều kiêng dè cậu.

Cũng phải thôi. Tạ Trục trẻ tuổi tài cao, luôn giữ khoảng cách với người khác, ngũ quan sắc sảo, khí chất lạnh lùng có phần hung hãn, ai cũng phải dè chừng mà tránh xa.

Ít nói, tính tình lạnh nhạt, đánh nhau rất dữ, nhưng Tống Diệc Lâm liếc nhìn túi kẹo kia.

Mùi sữa ngọt ngào lan tỏa trong miệng, cô có hơi trầm ngâm, rồi nhanh chóng bị bầu không khí kỳ quặc xung quanh làm cho mất tự nhiên.

Lúc này, Lương Trạch Xuyên phá vỡ sự ngượng ngập.

“Hả?” Vừa mới bước vào lớp, cậu ấy đã quay đầu lại bước ra, nghi ngờ nhìn hai lần vào bảng tên lớp, xác nhận xong mới bước vào lại: “Sao mà yên tĩnh thế, làm tớ cứ tưởng mình vào nhầm lớp hạnh kiểm tốt.”

Giọng nói của cậu ấy có âm điệu nhấn nhẹ ở cuối, tự kèm theo cảm giác hài hước, lập tức làm bầu không khí trở nên dễ chịu hơn, mọi người nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, không còn đổ dồn sự chú ý về một chỗ nữa.

Tống Diệc Lâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, không để ai thấy.

“Đúng là xui xẻo.” Lộ Dư Khê lầm bầm một tiếng, quay sang nói nhỏ với cô: “Cái tên vừa rồi là Trịnh Huy, tên đó là một cục phiền phức của lớp, mồm mép mười phân vẹn mười, cậu đừng để ý, cũng không cần đôi co với cậu ta.”

Quả thật Tống Diệc Lâm cảm thấy nhe bị xúc phạm, cũng chẳng còn giả vờ tử tế nữa, gật đầu đáp: “Tớ biết rồi.”

Lương Trạch Xuyên vốn vô tư, chẳng thấy có gì lạ, lúc lại gần thì hai người họ đã nói xong, cậu ấy chuyển sự chú ý sang túi kẹo Vượng tử kia.

“Này.” Cậu ấy nhìn Tạ Trục, trêu chọc: “Sao lại đưa cho Tống Diệc Lâm, chẳng phải đó là cậu…”

“Mua nhầm.” Tạ Trục bực bội ngắt lời.

Lương Trạch Xuyên giả bộ ê răng, biết điều bịt miệng im lặng, quay về chỗ chuẩn bị tài liệu cho tiết học tiếp theo.

Quả thật sắp vào tiết rồi, Lộ Dư Khê thấy không còn sớm nữa, cũng bắt đầu lục lọi bài tập hè của mình, để lát nữa còn đối phó với việc kiểm tra của giáo viên.

Mọi người tản ra, Tống Diệc Lâm đã thu dọn đồ đạc xong từ sớm, chẳng có việc gì làm, thuận miệng hỏi: “Rốt cuộc là mua thừa hay mua nhầm?”

Giọng cô hạ thấp, không chỉ đích danh, nhưng rõ ràng là nói với Tạ Trục.

Đối phương không đáp.

Cô quay đầu, lại vô tình chạm phải ánh mắt cậu, lập tức hơi sững người.

Ban đầu không cảm thấy gì, nhưng giờ ở khoảng cách gần như vậy, cô mới phát hiện Tạ Trục mang lại cảm giác áp lực mạnh đến mức nào.

Ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng, lúc không mang cảm xúc lại càng xa cách, thật sự rất khó để giữ được bình tĩnh khi đối xử với cậu.

Chọc nhầm sói thì bị sói cắn, Tống Diệc Lâm tự chuốc lấy, đành làm người né tránh đầu tiên.

Thấy cô lảng mắt đi như có tật giật mình, Tạ Trục hơi nhướng mày, giọng thản nhiên hỏi: “Không phải cậu bị hạ đường huyết à?”

Cô sững lại, ngập ngừng thừa nhận: “Ừ.”

“Vậy thì giữ lấy.”

Vừa dứt lời, chuông báo vào học cũng vang lên. Tạ Trục liếc đồng hồ, cầm sách vở đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi.

Tống Diệc Lâm nhìn theo bóng lưng cậu, một lúc sau mới quay đầu lại.

Ngón tay cô vô thức xoa lên vỏ kẹo dưới tay, nhẹ nhàng lướt qua viền răng cưa của mép gói.

Ngứa ngáy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play