Editor: Moonliz

Ánh mắt quan sát một phía bỗng trở thành ánh nhìn chạm nhau từ hai phía.

Lúc này nếu né tránh chỉ càng khiến người ta thấy chột dạ, vì vậy Tống Diệc Lâm vẫn tiếp tục nhìn Tạ Trục với vẻ mặt bình thản, ung dung.

Vẻ mặt Tạ Trục vô cùng điềm tĩnh, ánh mắt lướt qua người cô rồi dừng lại nơi đáy mắt cô.

Ngũ quan cậu sắc nét, lúc nhìn người không mang theo tí cảm xúc nào, con ngươi như mực đặc không tan, trầm lắng và lạnh lẽo, tạo cảm giác xa cách.

Chẳng qua Tống Diệc Lâm chỉ vô tình liếc qua, giờ đã trót chạm mắt, mà cả hai lại cùng trường cùng khối, sau này khó tránh khỏi đụng mặt, cũng không nên tạo ra sự ngượng ngùng.

Nghĩ vậy, cô khẽ cong môi, nở một nụ cười lịch sự, ngoan ngoãn quen thuộc, rồi vẫy tay coi như chào tạm biệt.

Sau đó nghiêng đầu bước sâu vào con hẻm.

— Thật sự rất lễ phép.

Tạ Trục hơi nhướng mày, chỉ kịp bắt được bóng lưng gầy guộc của cô, trong chớp mắt đã rẽ qua góc hẻm, hoàn toàn biến mất.

Cậu thu ánh nhìn lại, không nhìn theo nữa.

Cả hai chìm vào màn đêm tĩnh lặng, một người đứng lại, một người rời đi, dần dần xa cách.

.............

Đoạn đường hơn hai mươi phút, Tống Diệc Lâm lê thê mãi mới đi hết sau nửa tiếng.

Cô lại ghé cửa hàng dưới nhà mua một cây xúc xích, bẻ từng khúc cho chó hoang trong khu ăn. Cô kiên nhẫn chờ nó ăn xong, nhìn nó cọ cọ vào ống quần mình đầy thân thiết.

Con chó là chó ta, không có tên, không rõ từ đâu đến. Nó đến đây chưa đầy hai tháng, Tống Diệc Lâm thường cho nó ăn nên nó rất quấn cô.

Nó bám riết lấy cô, Tống Diệc Lâm bật cười khẽ, gãi gãi cằm nó vài cái, nhưng lại bất ngờ phát hiện dưới ánh đèn đường, trên người nó có vết thương, rõ ràng là do con người gây ra.

Cô khựng lại, ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay, đến khi con chó nghi ngờ liếm tay cô, cô mới lấy lại tinh thần.

Lông mi rũ xuống, cô xoa đầu nó: “… Nửa năm.”

“Đợi chị thêm chút nữa.” Cô khẽ nói: “Đợi chị đi huấn luyện, dọn ra ở riêng, đến lúc đó chúng ta sẽ có một ngôi nhà.”

Giọng nói rất nhẹ, như thể cũng đang tự nói với chính mình.

….........

Lên đến nhà, quả nhiên Trì Mẫn đã về.

Bà đang dọn dẹp bàn trà, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa thì ngẩng đầu lên, mỉm cười gọi: “Lâm Lâm về rồi à.”

Nghe vậy, vẻ mặt Tống Diệc Lâm dịu đi đôi chút, đáp: “Vâng, con vừa đi gặp Chu Nhiên.”

“Tiểu Nhiên à? Lâu rồi không gặp nó, dạo này thế nào?”

“Lên lớp 12 rồi, suốt ngày ôn bài ở tiệm net, chăm học lắm.”

“Thế thì tốt rồi.” Trì Mẫn bật cười, sau đó dặn dò: “Mai khai giảng, tối nay ngủ sớm đi nhé, mẹ để thuốc trên bàn rồi, nhớ uống trước khi ngủ đấy.”

Tống Diệc Lâm mỉm cười gật đầu, xoay người đi về phía nhà vệ sinh.

Đến cửa, sau lưng lại vang lên giọng Trì Mẫn, có phần do dự: “À đúng rồi, Lâm Lâm, chiều nay con lại cãi nhau với ba à?”

Chút ý cười vừa rồi lập tức tan biến.

Tống Diệc Lâm nắm lấy tay nắm cửa, im lặng một lúc rồi mới điềm tĩnh đáp: “Cũng coi là vậy.”

Trì Mẫn không thấy được biểu cảm của cô, thở dài bất lực, khuyên nhủ: “Hôm nay ba con đi tiếp khách ở công ty, uống hơi nhiều, con cũng biết ông ấy say là vậy đó, nói gì thì cũng đừng để bụng.”

Say hay không cũng đều như vậy cả. Tống Diệc Lâm nghĩ.

Huống chi, rượu vào lời ra, cô biết rõ ông ta chán ghét mình.

Nhưng Trì Mẫn chỉ là một người mẹ bình thường, hiền lành, lương thiện, không có chính kiến. Bà tin rằng nhẫn nhịn có thể giải quyết mọi mâu thuẫn trong gia đình, một sự ngây thơ gần như tàn nhẫn.

Cho nên cô không thể nói ra.

Đứng một lúc, Tống Diệc Lâm nghiêng đầu, nở nụ cười như không có chuyện gì: “Con biết rồi, không sao đâu.”

Thấy cô không có biểu hiện gì bất thường, Trì Mẫn mới yên tâm hơn, an ủi: “Sáng mai mẹ sẽ nói chuyện với ba con, để ông ấy đừng ăn nói không suy nghĩ nữa.”

Tống Diệc Lâm khẽ ừ, không nói thêm gì, rồi vào phòng tắm rửa mặt: “Mẹ cũng nghỉ sớm đi, mai còn đi làm sớm mà.”

“Ừ ừ, mẹ ngủ ngay đây.”

Khi lời Trì Mẫn vừa dứt, cô khép cửa lại, như vừa thoát khỏi tai ương, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi dọn dẹp qua loa, Tống Diệc Lâm chui vào phòng ngủ, chuẩn bị sẵn cặp sách và đồng phục, rồi uống thuốc một cách qua quýt, cuối cùng cũng có thể yên tâm nằm xuống.

Cô quá mệt, gần như vừa chạm giường đã nhắm mắt, nhưng giấc ngủ vẫn chất lượng thấp như mọi khi.

Lơ mơ không biết bao lâu, cảm giác về thời gian mơ hồ, Tống Diệc Lâm cứ mãi nửa tỉnh nửa mê, luôn cảm thấy bất an.

Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên bên tai khiến cô giật mình tỉnh dậy.

Xung quanh trống vắng, cảm giác lo âu hoảng loạn trào dâng trong lồng ngực khiến cô gần như nghẹt thở. Cô ngồi dậy xem giờ, 04:30 sáng.

Ánh sáng trong phòng lờ mờ, tối đen như mực, ngoài cửa sổ hoàn toàn yên tĩnh.

Ngón tay run rẩy, Tống Diệc Lâm dựa vào đầu giường trấn tĩnh lại, đầu óc ù ù, tiếng ù tai ầm ĩ vẫn chưa ngừng lại, như muốn xé toạc cô ra.

Bình minh mờ nhạt, thành phố vẫn ngủ say, còn cô đã bắt đầu khổ sở vì một ngày mới đang đến gần.

“… Mẹ kiếp.” Cô khàn giọng: “Chừng nào mới chấm dứt đây.”

............

Tống Diệc Lâm ngồi bên giường đến tận sáng.

6 giờ 30, Trì Mẫn gõ cửa đúng giờ: “Con dậy chưa?”

“… Dậy rồi ạ.” Cô chậm chạp đáp lại, cảm thấy giọng mình quá nhỏ, lại nói thêm: “Con ra ngay đây.”

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cô mới lật người xuống giường, mệt mỏi xoa xoa thái dương, tiện tay cầm lấy đồng phục chuẩn bị thay đồ.

Đồng phục là màu xanh lam, kiểu thể thao, ngực trái in phù hiệu của trường cấp ba Nhất Trung Ký Thành, phía sau cổ áo in “2020”, năm nhập học. Vì là học sinh học lại nên cô lên lớp 11 sớm hơn một năm, cô cũng chẳng buồn đổi đồng phục mới.

Rửa mặt xong, cô đeo cặp ra phòng khách, thấy Trì Mẫn và Tống Cảnh Châu đã đang ăn sáng.

Hai người trò chuyện vui vẻ, bầu không khí ấm áp như một gia đình hạnh phúc. Tống Cảnh Châu liếc thấy cô bèn vẫy tay: “Mau lên, chuẩn bị xong thì lại ăn sáng đi.”

Cô không nhúc nhích, quay sang nhìn Trì Mẫn, đối phương hơi nghi ngờ hỏi: “Quên mang gì à?”

Tống Diệc Lâm im lặng một chút, khẽ cười, lắc đầu ngồi xuống, vẻ mặt bình thản nói: “Không, con đang thất thần thôi.”

Bầu không khí trên bàn ăn rất nhẹ nhàng, nhưng Tống Diệc Lâm thì không hề có cảm giác ngon miệng, nghe tiếng cười nói đối diện, lòng cô lại bình lặng như nước chết.

Không ai nhắc đến chuyện tối qua, kể cả Trì Mẫn, người đã từng hứa hẹn.

Cũng đúng. Con cái mà mong cha mẹ xin lỗi thì thật chẳng biết điều.

Ăn xong, Tống Diệc Lâm không để Trì Mẫn tiễn, tự mình xách cặp ra khỏi nhà.

Gió sớm thổi qua, lá cây xào xạc, một trận mưa lớn vừa dứt, thành phố ồn ào được rửa sạch, để lộ vẻ lạnh lẽo cứng cỏi.

Trên đường, cô mua một ly sữa đậu nành, đứng chờ xe buýt ở trạm. Đến khi uống xong, xe cũng vừa đến. Cô tiện tay vứt vỏ chai, bỏ tiền rồi lên xe, ngồi ở hàng ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Quãng đường không xa, chừng mười phút thì đến nơi.

Sau một năm rời xa trường học, lần nữa quay lại, Tống Diệc Lâm hơi lạc hướng, phải hỏi bác bảo vệ mới tìm được khu lớp 11 nằm ở tòa nhà phía nam.

Cô đi theo dòng người, xung quanh toàn là học sinh trò chuyện rôm rả, còn cô lẻ loi một mình, trông khá lạc lõng. Cảm giác ấy thật khó chịu, cô đang định bước nhanh hơn thì từ phía nhà thi đấu có một nhóm người đi ra.

— Cũng không trách Tống Diệc Lâm liếc nhìn, bởi ai nấy trong nhóm người đó đều cao trên 1m80, muốn không chú ý cũng khó.

Nếu phải nêu một lý do, thì là vì… cô lại nhìn thấy Tạ Trục.

Cậu khoác áo trên cổ tay, dáng người cao ráo thẳng tắp. Mấy người đi bên cạnh đang cười nói rôm rả, cậu chỉ nghe qua loa, thỉnh thoảng đáp vài câu, trông như chẳng tập trung vào điều gì, lười nhác lại kiêu ngạo.

Dường như có cảm giác, cậu hơi nhướng mắt, bắt gặp ánh nhìn mà cô chưa kịp thu về.

Qua đám đông, ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát, rồi ngưng lại.

Tống Diệc Lâm đứng yên tại chỗ, đang do dự có nên chào hay không thì mấy nam sinh kia đã tiến lại gần, ai cũng chân dài dáng cao. Cô còn chưa nghĩ xong, người đã tới trước mặt rồi.

Ngay lúc sắp lướt qua nhau, Tạ Trục đột nhiên dừng lại.

Nhóm bạn đi cùng thấy cậu tụt lại thì ngạc nhiên quay đầu: “Gì thế, anh Trục?”

Tạ Trục không trả lời, chỉ cụp mắt hỏi cô: “Không lên à?”

Khoảng cách quá gần, Tống Diệc Lâm ngửi thấy mùi hương mát lạnh từ người cậu, sắc sảo, thanh khiết, là mùi bạc hà.

Cô ngẩn ra một lúc rồi mới đáp: “Có.”

Cậu gật đầu, không nói thêm, tiếp tục bước về phía trước.

Tống Diệc Lâm nhìn bóng lưng cậu, lúc này mới nhận ra, suốt đoạn vừa rồi, trong quá trình họ đến gần nhau, ánh mắt cậu vẫn luôn dán vào cô, chưa từng rời đi.

Lâu đến mức đã vượt khỏi giới hạn của một cái nhìn lịch sự thông thường.

Cô thu ánh mắt về, không nghĩ thêm nữa, rồi leo lên lầu ba đến văn phòng giáo viên.

Giáo viên chủ nhiệm mới tên là Đường Tiêu, Tống Diệc Lâm chỉ gặp bà ấy một lần khi làm thủ tục quay lại trường. Bà ấy đeo kính, tóc dài ngang vai, lông mày cong, mắt tròn dịu dàng, trông rất dễ gần.

Sau khi gặp mặt, Đường Tiêu cũng không hỏi chuyện lớp cũ, chỉ dặn dò vài điều về năm học mới, thái độ kiên nhẫn, tỉ mỉ, ngay lập tức khiến Tống Diệc Lâm có thiện cảm.

Cho đến giây tiếp theo —

“À đúng rồi, cô dạy Toán.” Bà ấy nói.

Tống Diệc Lâm: “…” Cứu với.

Sau đó, Đường Tiêu lại nói một cách uyển chuyển: “Cô đã xem qua thành tích của em rồi, yên tâm đi, vẫn còn rất nhiều tiềm năng để tiến bộ.”

Tiềm năng mà không lớn mới lạ, cả bài thi cô làm hết cũng không bằng điểm phần trắc nghiệm.

Nhưng ánh mắt Đường Tiêu lại đầy quyết tâm: “Không thể bỏ cuộc chỉ vì thế này. Năm học mới là một khởi đầu mới, cô nhất định sẽ cố gắng giúp em hết sức.”

“…” Tống Diệc Lâm mỉm cười, chân thành đáp: “Em cũng sẽ cố gắng để cô có thể giúp được ạ.”

............

Kim đồng hồ vừa qua bảy giờ, thầy trò trường Nhất Trung cũng đã lục tục vào lớp.

Sau kỳ nghỉ hè, hành lang đầy học sinh đang sắp xếp lại tủ đựng đồ, tài liệu học tập xếp chồng mang vào lớp, khung cảnh hết sức bận rộn.

Tại lớp 11 (16)

Không khí cực kỳ náo nhiệt, nhân lúc giáo viên chưa đến, cả lớp rôm rả cười đùa, tiếng ồn vang khắp phòng.

Lương Trạch Xuyên thức trắng đêm qua, giờ lười biếng ngả đầu vào ghế chợp mắt. Nhưng chưa kịp nằm yên đã bị ai đó dùng xấp đề thi gõ lên đầu.

Ngẩng lên nhìn, quả nhiên là Lộ Dư Kỳ đang ngồi trước mặt, bên cạnh là một đống bài kiểm tra, chắc vừa mới thu xong.

Thấy vẻ mặt khổ sở của cậu ấy, cô ấy cau mày nói: “Còn ngủ à? Làm bài tập xong chưa?”

Lương Trạch Xuyên cố cãi lý: “Tạ Trục còn chưa về từ buổi tập sáng, cậu ấy làm xong rồi đưa cho tớ nộp chung.”

Lộ Dư Kỳ cười lạnh: “Cậu ấy nộp bài từ sớm, để luôn ở văn phòng rồi.”

Lương Trạch Xuyên: “…”

Mẹ nó, cái thái độ học hành này mà là học sinh chuyên thể thao à?

Cậu ấy còn đang định tiếp tục cãi, thì phía bên kia lớp đột nhiên vang lên một câu ầm ĩ: “Nghe nói lớp mình sắp có học sinh chuyển lớp!”

Lập tức thu hút sự chú ý của cả hai.

Khai giảng đúng là thời điểm chán chường, hiếm hoi lắm mới nghe được chuyện lạ, bất kể quan tâm thật hay không, ai nấy đều không nhịn được tò mò.

“Thật hay giả đấy, học sinh trường ngoài hay trong trường?”

“Nghe bảo là học sinh trong trường quay lại học tiếp, cùng khóa với năm lớp 12 bây giờ, là con gái.”

“Học lại á? Thân thế gì vậy?”

“Hình như năm ngoái nghỉ học vì lý do gì đó, chi tiết thì không rõ, chắc lát nữa người sẽ đến.”

Lương Trạch Xuyên đang nghe say sưa thì cửa sau lớp bỗng mở ra, cậu ấy nghiêng đầu nhìn, huýt sáo một tiếng.

Chỉ thấy Tạ Trục khoác áo, tóc và lông mày còn vương vài giọt nước chưa khô, đang đi về phía họ.

Cậu mặc đồng phục không ngay ngắn, cổ áo cài hờ hững để lộ cổ và xương quai xanh, cả người toát lên vẻ bất cần.

Lương Trạch Xuyên ngó một lúc rồi quay sang hỏi Lộ Dư Kỳ: “Cậu thấy có phải cậu ta đang cố tình quyến rũ mấy em gái không?”

“Với cái mặt đó, dù có mặc áo ông già thì cũng quyến rũ được.” Lộ Dư Kỳ đáp.

Lương Trạch Xuyên tặc lưỡi, thấy nói cũng có lý.

Cậu ấy ngả người ra ghế, gọi với: “Anh Trục, đến rồi à?”

Tạ Trục đáp nhẹ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống. Sau buổi tập sáng, cậu chẳng còn hứng thú gì, tiện tay khoác áo lên người rồi ngả đầu ngủ bù.

Lương Trạch Xuyên đã quen với việc này, khối lượng huấn luyện của đội tuyển trường vốn dĩ đã cực khủng, đặc biệt là Tạ Trục, đến cuối tháng 10 còn phải tham gia giải vô địch quốc gia, nên huấn luyện viên lại càng siết chặt kỷ luật.

Chừng hai ba phút sau, chuông chuẩn bị vào tiết vang lên, cả lớp tự giác im lặng, dĩ nhiên là vì ai cũng đang tò mò về bạn học mới.

Đường Tiêu đến đúng lúc chuông reo, nhưng không như tin đồn lan truyền, bà ấy không dẫn học sinh chuyển lớp theo cùng.

“Trời mọc đằng tây à?” Đường Tiêu tỏ vẻ bất ngờ: “Hôm nay ngoan ngoãn thế?”

Học sinh bàn đầu thì thầm: “Chẳng phải vì ai cũng đang hóng bạn mới sao?”

Nghe vậy, Đường Tiêu lập tức hiểu ra, bật cười mắng yêu: “Lớp mình đúng là có tình báo nhanh nhạy ghê.”

“Chứ còn gì nữa, từ tin mật phòng giáo viên đến tin đồn sân trường, tụi em đều moi được hết, cam kết giá hữu nghị cho cả thầy lẫn trò!” Có người đùa.

Đường Tiêu liếc người đó một cái, nhưng không nổi giận, ngược lại hỏi lại: “Giỏi thế thì có tự tin trong lần thi kiểm tra tuần sau không?”

Cả lớp lập tức r*n rỉ thảm thiết.

Tống Diệc Lâm đứng tựa ở cửa, đúng vị trí tránh khỏi tầm mắt của cả lớp. Cô nghe bọn họ ồn ào, ánh mắt thì lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mùa hè thật khắc nghiệt, oi ả, bức bối, là những ngày nắng kéo dài không hồi kết.

Nắng xuyên qua, rơi lấp lánh giữa những tán cây rậm rạp. Gió thổi qua, bóng lá chao nghiêng, chói đến mức khiến người ta đau mắt.

Kỳ nghỉ hè đến đây cũng chính thức kết thúc.

Đường Tiêu gõ nhẹ lên mặt bàn, cuối cùng cũng vào việc chính: “Được rồi, để không phụ sự mong đợi của các em, đúng là hôm nay sẽ có bạn mới gia nhập lớp mình.”

Nói xong, bà ấy nhìn ra ngoài cửa gọi: “Vào đi, giới thiệu với các bạn nào.”

Nghe vậy, Tống Diệc Lâm mới đứng thẳng dậy, bước vào lớp.

Bóng cô đổ dài rồi ngắn lại trên sàn nhà, cô đi lên bục giảng, bước qua vô số ánh mắt tò mò nhìn theo, rồi cầm một đoạn phấn trên bàn giáo viên.

Tiếng phấn loạt xoạt vang lên, cô viết tên mình lên bảng, đến nét cuối cùng thì ngón tay khẽ xoay nhẹ, nét phẩy cong uyển chuyển, dứt khoát.

— Tống Diệc Lâm.

Sau đó, cô quay lại, mỉm cười với cả lớp, nhẹ nhàng nói: “Chào các bạn, tớ là Tống Diệc Lâm, mong được mọi người giúp đỡ trong thời gian tới.”

Giọng cô trong trẻo, ánh mắt lanh lợi dễ thương, dung mạo ưa nhìn, đâu đâu cũng dễ tạo thiện cảm.

Lương Trạch Xuyên vừa nhìn thấy cô đã quên béng chuyện Tạ Trục đang ngủ bù bên cạnh, vô thức ngả người ra sau, thì thầm: “Không phải cô gái hôm qua đây sao?”

Tạ Trục đang lơ mơ buồn ngủ, nghe vậy khẽ nhíu mày, lười nhác mở mắt nhìn lên phía trước.

Trên bục giảng, thiếu nữ mỉm cười dịu dàng.

Làn da cô trắng trẻo, bộ đồng phục màu xanh đậm càng làm nổi bật tông da, dáng người mảnh mai thẳng tắp, ngay cả cái bóng in dưới đất cũng như đang ngẩng cao.

Ánh mắt anh chuyển sang bảng đen, dừng lại ở ba chữ ấy.

Đường Tiêu nhìn quanh bố cục trong lớp, sau đó nói với Tống Diệc Lâm: “Chỗ trống trong lớp mình không nhiều, em ngồi hàng cuối bên cạnh cửa sổ được không?”

Tống Diệc Lâm nhìn theo hướng đó, rồi lập tức nhìn rõ mặt bạn cùng bàn tương lai, lần thứ ba trong vòng mười hai tiếng, thật sự khó mà quên nổi.

“…”

Quả là… trùng hợp đến mức khó tin.

Đường Tiêu tưởng cô đồng ý, bèn quay sang hỏi ý kiến Tạ Trục: “Tạ Trục, có tiện không em?”

Dù sao thì cậu bạn này… ừm, cả thói quen lẫn tính cách đều có phần lập dị. Theo kinh nghiệm, nếu đối phương không phải kiểu ngoan ngoãn, thì ngồi cùng bàn với cậu khá rủi ro.

Dĩ nhiên Lương Trạch Xuyên cũng biết điều đó, trong lòng còn đang tính chuyện tự nguyện đổi chỗ cho êm đẹp.

Nghĩ vậy, cậu ấy đang định lên tiếng thì chợt nghe sau lưng có tiếng động loạt xoạt.

Lương Trạch Xuyên ngớ ra, quay đầu lại nhìn với vẻ khó hiểu, chỉ thấy Tạ Trục đang dọn đống sách vở bừa bộn trên bàn trống, vẻ mặt vẫn hờ hững lười nhác như thường.

Cậu không trả lời Đường Tiêu, chỉ ngước nhìn Tống Diệc Lâm.

Hơi ngước cằm, nói một cách ngắn gọn dứt khoát: “Cậu qua đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play