Editor: Moonliz
Tôi thu nhặt từng khối băng trong đời sống,
Tôi cần một mặt trời, để làm tôi tan chảy.
— Storni, Một mặt trời
⸻
Hoàng hôn mờ mịt, mây đen phủ kín cửa sổ, che lấp ánh mặt trời.
Tháng tám, thành phố Kỵ đang vào mùa mưa, mặt trời lặn sớm, ánh sáng đục ngầu, mây mù dày đặc không tan, quấn theo độ ẩm nặng nề.
Tống Diệc Lâm bị tiếng mưa tí tách đánh thức.
Ngoài cửa sổ âm u tối đen, cô lim dim mở mắt, giơ tay lần mò bên gối, nhưng vì kiệt sức nên lại vô tình hất điện thoại ra xa hơn. Đầu ngón tay run nhẹ đến mức gần như không nhận ra, cô khẽ nhíu mày, chống tay bật sáng màn hình khóa — đã gần 7 giờ tối.
Màn hình sạch sẽ, ngoài vài thông báo ứng dụng, chỉ có đúng một tin nhắn chưa đọc:
[Chu Nhiên: Tám giờ tối ở chỗ cũ, lên thẳng tầng hai, đừng ngủ quên đấy.]
Tống Diệc Lâm nhìn chằm chằm dòng chữ, trả lời một tiếng: “Được.”
Cơ thể nặng trĩu, đầu óc choáng váng. Cô ngủ từ lúc mặt trời lên đến khi hoàng hôn buông, ngủ càng nhiều lại càng mệt.
Tống Diệc Lâm nhắm mắt một lát, biết thời gian gấp gáp nên đành ép bản thân lết dậy, bắt đầu thu xếp chuẩn bị đi.
Mây đen phủ đầy trời, cô cân nhắc có nên mang ô không thì nghe tiếng ổ khóa xoay ở cửa chính.
Đoán được ai tới, cô dừng lại một chút rồi bước ra khỏi phòng.
Quả nhiên, Tống Cảnh Châu loạng choạng bước vào phòng khách, để lại một hàng dấu chân đầy bùn trên sàn, sau đó ngã phịch xuống sofa, bất tỉnh nhân sự.
Tống Diệc Lâm nhìn ông ta một lúc, rồi vào bếp pha một cốc nước mật ong, đưa đến trước mặt ông ta.
Tống Cảnh Châu mơ mơ màng màng cầm lấy, uống hơn nửa ly, ngẩng đầu nhìn bộ dạng cô chuẩn bị ra ngoài, bèn hỏi: “Vừa mới về à?”
“Con sắp đi, gặp một người bạn…”
“Giờ này còn định ra ngoài chơi bời?” Ông ta cắt ngang, giọng đầy bực bội. “Đừng có rảnh rỗi mà gây chuyện, chết ngoài đường thì ai lo cho mày.”
Không muốn tranh cãi, Tống Diệc Lâm im lặng, bước đến cửa đổi giày.
“Lại giở chứng! Lại bắt đầu làm mình làm mẩy!” Thấy thái độ của cô, Tống Cảnh Châu càng bực tức hơn. “Nói mấy câu đã lật mặt, tao thiếu nợ mày chắc? Ngày nào cũng đi làm đến sắp chết, chỉ để nuôi một đứa vô ơn!”
Ông ta hét to đến mức khiến tay cô run lên, dây giày ngay lập tức rối thành một mớ.
Tống Diệc Lâm nhìn vài giây, nhẹ giọng nói: “Anh say không nhẹ đâu.”
Tống Cảnh Châu nổi giận đùng đùng: “Mày lại phát bệnh điên à?!”
Những lời mắng mỏ hỗn loạn và chói tai, chẳng rõ là ai mới thật sự có vấn đề.
Tống Diệc Lâm đã quá quen với chuyện này, không định cãi lại, chỉ yên lặng cầm chìa khóa rời khỏi nhà, để mặc những âm thanh sau cánh cửa dần xa.
“Đồ xúi quẩy!”
Ngay trước khi cửa đóng sập, người đàn ông vẫn chưa hả giận, hét vọng ra một câu nữa. Tống Diệc Lâm không buồn để ý, vội vã lao nhanh xuống cầu thang.
Cô cúi đầu bước xuống từng bậc, đếm từng bậc một.
Tường xi măng cũ kỹ lở loét, đèn cảm biến nhấp nháy không ổn định, lờ mờ thấy được góc tường vương đầy đầu lọc thuốc và chai rượu, rác rưởi ngổn ngang.
Cầu thang hẹp vốn đã thiếu sáng, nay càng trở nên ngột ngạt, như thể cả người bị ép vào trong bóng tối, nghẹt thở đến khó chịu.
— Bậc thứ ba mươi ba, đến đầu cầu thang.
Mưa vẫn chưa tạnh, nhưng đã dịu hơn. Cả thành phố như bị mắc kẹt trong sương mù, trông chẳng khác gì vừa bị cháy.
Tống Diệc Lâm lấy điện thoại ra xem giờ, thấy vẫn còn dư dả thời gian nên từ bỏ ý định bắt xe, quyết định đi bộ đến chỗ hẹn với Chu Nhiên.
Cái gọi là “chỗ cũ” là tiệm net của anh trai Chu Nhiên.
Tuy chưa đủ tuổi để vào, nhưng nhờ quan hệ với Chu Nhiên nên thỉnh thoảng cô vẫn ghé chơi.
Cô đã nghỉ học gần một năm, tính ra cũng khá lâu không tiếp xúc ánh sáng mặt trời. Ngày mai là khai giảng, chắc Chu Nhiên nôn nóng không chịu nổi nên mới hẹn gặp cô hôm nay.
Đi bộ chừng hơn 20 phút, Tống Diệc Lâm đến nơi. Mưa cũng gần như ngớt hẳn, áo quần hơi ẩm, không rõ vì bị mưa hay vì mồ hôi.
Mưa hè càng lúc càng oi bức, đi một đoạn thôi mà cổ họng Tống Diệc Lâm như muốn bốc khói. Cô kéo cổ áo phẩy phẩy cho mát, nhưng vô ích.
Đẩy cửa tiệm net, luồng gió lạnh từ điều hòa phả thẳng vào mặt khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Liếc thấy có mấy chai nước khoáng đặt trên quầy, cô tiện tay cầm lấy một chai, gõ gõ lên mặt bàn, thân quen nói: “Anh ơi, lấy một chai nước.”
Vừa dứt lời, cô ngẩng đầu lên thì phát hiện nhân viên trông tiệm trông khá lạ mặt.
Đối phương khoanh tay ngồi nghiêng người, tóc cắt ngắn gọn gàng, cúi đầu như đang gật gù ngủ gật. Bị cô làm phiền, cậu có hơi mất kiên nhẫn, hơi hé mắt nhìn lên.
Thiếu niên đó có đường nét sắc sảo, đôi mắt đen sâu thẳm, ánh nhìn lạnh lùng sắc bén, mí mắt trên mỏng và dài, toát lên vẻ ngông nghênh bất kham.
Tống Diệc Lâm không ngờ lại là người trạc tuổi mình, nhất thời khựng lại.
Ngay sau đó, đối phương liếc qua tay cô, ánh mắt dừng trên chai nước khoáng.
Tống Diệc Lâm có cảm giác cậu vừa nhìn mình, mà cũng như không nhìn.
Tiếp đó, cô nghe cậu nhẹ nhàng nói: “Chai đó tôi đang uống.”
“……”
Tống Diệc Lâm không thể hiện cảm xúc, đặt chai xuống, lấy một chai khác ở bên cạnh, kiểm tra kỹ nắp còn nguyên mới ra hiệu tính tiền.
Thiếu niên lười nhác vò đầu, vẫn mang dáng vẻ uể oải, đẩy mã thanh toán về phía trước, giọng khàn khàn mang theo mệt mỏi: “Vị thành niên không được lên máy.”
Tống Diệc Lâm liếc nhìn cậu, thuận miệng hỏi lại: “Vậy ngồi ở quầy được không?”
Lời vừa thốt ra, không khí lập tức đông cứng.
Một lát sau, thiếu niên hơi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn cô.
Ngũ quan của cậu vốn đã sắc lạnh, khi không cười lại càng khiến người khác khó mà tiếp cận, ánh mắt nhìn đối phương đầy áp lực.
Tống Diệc Lâm: “… Không phải ý đó.”
Cô vốn định nói “ngồi trông quầy” hay “trông quầy”, ai ngờ trượt miệng thành ra câu mơ hồ đáng ngờ, tạo nên tình huống vô cùng lúng túng.
Đang do dự không biết phải giải thích sao, thì một tiếng hét to đột ngột vang lên bên tai: “Đệt, mày muốn gây chuyện à?!”
Chưa dứt lời đã có tiếng xô đẩy, lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người trong tiệm.
Ban đêm tiệm net vốn hỗn tạp, chuyện cãi vã nhỏ nhặt chẳng có gì lạ. Tống Diệc Lâm không mấy quan tâm, mắt không liếc ngang liếc dọc, quét mã thanh toán, chuẩn bị lên lầu tìm người.
Ai ngờ vừa bước đi được hai bước, đám đông lại ồn ào lên lần nữa. Linh cảm chẳng lành, cô mới dè dặt quay đầu lại thì đã thấy một cái ly thủy tinh bay thẳng về phía mình!
Trong lòng thầm mắng “xui xẻo thật”, cô còn chưa kịp né, đã bị một người nắm lấy cánh tay, kéo mạnh sang một bên.
Ngay sau đó, cái ly thủy tinh bay vụt qua trước mặt, đập mạnh vào tường rồi vỡ tan tành.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Tống Diệc Lâm còn chưa hoàn hồn, nhìn đống mảnh vỡ trên đất, thái dương không khỏi giật mạnh một cái.
— Hôm nay đúng là xui tận mạng.
Cố nuốt xuống cơn bực trong lòng, cô quay đầu lại, lễ phép nói với người bên cạnh: “Cảm ơn.”
Thiếu niên kia ừ nhạt một tiếng, không nhìn cô, cứ như chuyện vừa rồi chỉ là tiện tay mà thôi. Nói xong, cậu đứng dậy, rời khỏi quầy.
Tống Diệc Lâm vốn không định hóng chuyện, nhưng chỗ gây náo loạn lại nằm ngay trước cầu thang, cô đành phải đi vòng qua đó.
Tới gần mới thấy người gây chuyện là một tên tóc vàng, trông như một thanh niên giang hồ, đang túm cổ áo một nam sinh bên cạnh, lớn tiếng gào thét. Đoán chừng cái ly vừa nãy là do hắn ném.
Nhìn một lúc, Tống Diệc Lâm thu lại ánh mắt.
“Mày muốn nổi điên ở đây hả?”
Lương Trạch Xuyên vốn đang yên ổn chơi game, không hiểu sao lại bị gây chuyện, giờ cũng nổi nóng: “Chơi game mà chửi um lên tao còn chưa nói gì, chỉ vô tình chạm vào tay mày chút mà mày yếu đuối hơn cả con gái?”
Tên tóc vàng bị chọc giận, lập tức vung nắm đấm lên. Những người xung quanh thấy hai bên sắp đánh nhau, cũng không dám can ngăn nữa, vội vã tránh xa “chiến trường”.
Lương Trạch Xuyên đang định đứng dậy “tiếp chuyện”, thì thấy một bóng người quen thuộc từ khoé mắt, mắt sáng lên, gọi to: “Anh Trục!”
Lời vừa dứt, sau lưng tên tóc vàng liền có một người bước tới, một tay đè lên lưng ghế hắn, đột ngột kéo mạnh ra sau, khiến gã loạng choạng suýt ngã.
Tên tóc vàng tức đến phát điên, vừa mở miệng chửi: “Mẹ kiếp…”
Tạ Trục nắm cổ áo gã, dứt khoát nhét phần còn lại của câu chửi về lại cổ họng, cụp mắt lạnh lùng nói: “Muốn làm ồn tiếp không?”
Tên tóc vàng nghẹn họng, lập tức đưa tay gỡ lấy cổ tay Tạ Trục, nhưng không tài nào lay chuyển nổi. Càng cố càng tức, gã nghiến răng mắng: "Mẹ kiếp, mày là cái thá gì mà xen vào chuyện ông?!”
Tạ Trục không thèm đáp, tiện tay hất gã ra, quay sang hỏi Lương Trạch Xuyên chuyện vừa xảy ra.
Tên tóc vàng loạng choạng ngã ngồi xuống đất, chật vật chống tay đứng dậy, vừa nghiến răng vừa nhổ nước bọt đầy căm tức.
Từ góc nhìn của Tống Diệc Lâm, cô vừa vặn thấy gã âm thầm giấu tay ra sau lưng, móc ra thứ gì đó từ túi quần.
Một con dao bấm nhỏ.
Chân cô đang bước lên bậc thang bỗng khựng lại.
Trong khoảnh khắc như sét đánh ngang tai, tên tóc vàng bất ngờ lao lên tấn công, người xung quanh kinh hoảng hét toáng lên. Tống Diệc Lâm liếc sang chiếc ghế bên cạnh, lập tức tung một cú đá thẳng vào —
Nhanh – Chuẩn – Mạnh, trúng ngay phần khoeo chân gã kia.
Trọng tâm bị lệch, tên tóc vàng trợn mắt chửi ầm lên, chưa kịp đứng vững đã bị Tạ Trục nắm lấy cổ tay, dùng lực chế ngự.
Dao bấm rơi xuống đất, lưỡi dao lóe sáng ánh thép, phản chiếu trong mắt Tạ Trục.
Cậu không cho đối phương bất kỳ cơ hội phản kháng nào, trở tay đè gã xuống mặt bàn, cổ tay hất lên, tung một cú đấm mạnh mẽ vào mạn sườn — gọn gàng, dứt khoát.
Lực đấm nhìn thôi cũng thấy ê răng. Chỉ nghe thấy tên tóc vàng hét một tiếng, rồi đổ mồ hôi đầm đìa, cuộn người lại, không còn động đậy.
Tạ Trục hất gã ra, khẽ bẻ ngón tay, bất ngờ ngẩng mắt lên, ánh nhìn dừng lại ở một điểm cố định.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Diệc Lâm vẫn bình thản, không né tránh.
Cô gái có ngũ quan thanh tú xinh đẹp, trông vô hại, nhưng trong đôi mắt đen thẳm lại ẩn chứa sự ngang tàng lạnh lùng khó nhận ra.
Hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát. Tống Diệc Lâm là người đầu tiên thu lại ánh mắt, lặng lẽ quay đi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không ở lại thêm giây nào, cô bước lên cầu thang, không hề ngoái đầu lại.
............
Cửa phòng bao mở ra, Chu Nhiên đang đeo tai nghe học bù tiết online.
Tống Diệc Lâm đứng yên vài giây, thấy cô ấy không phản ứng, bèn bước tới đá nhẹ vào chân ghế hai cái, nói: “Bảo sao bên ngoài loạn thế mà cậu không xuống, đang học à?”
Chiếc ghế bất ngờ rung lên, Chu Nhiên hoảng hốt quay đầu lại, thấy là cô thì thở phào tháo tai nghe: “Cậu không thể… Khoan đã, loạn cái gì cơ?”
Tống Diệc Lâm nhún vai, tóm tắt sơ lược toàn bộ chuyện vừa rồi, cố tình lược bỏ phần cô ra tay giúp đỡ.
Nghe nói chuyện đã xử lý xong, Chu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, tựa vào lưng ghế: “Cũng bình thường thôi, chỗ này gần trung tâm thành phố, tối đến đủ loại người. May mà có anh Trục đến dẹp loạn.”
“Anh?” Tống Diệc Lâm nhớ lại gương mặt đó: "Người đó đủ tuổi chưa vậy?”
Chu Nhiên nghe thế suýt sặc, bất đắc dĩ liếc cô: “Cậu mới nghỉ học được bao lâu mà? Đó là Tạ Trục, thành viên đội tuyển của trường mình, dưới chúng ta một khóa, năm ngoái còn đoạt huy chương vàng ở Đại hội thể thao toàn quốc… cậu không coi tin tức à?”
Năm ngoái Tống Diệc Lâm sống mơ mơ màng màng, chẳng nhớ được gì, bị nhắc vậy mới lờ mờ nhớ ra mấy từ khóa quan trọng.
“Nhớ ra rồi.” Cô gật đầu: "Bơi tự do 200 mét? Có thời gian điện thoại toàn hiện mấy cái tin đó.”
Chu Nhiên gật gù liên tục: “Đúng rồi, tớ nhớ cậu ấy học lớp mười mấy gì đó, không rõ nữa. Nhưng mà bằng tuổi cậu đấy.”
Tống Diệc Lâm đi học sớm, tuổi không hơn các bạn cùng khóa, dù có học lại một năm thì cũng đúng lúc quay về đúng độ tuổi của mình.
“Vậy à.” Tống Diệc Lâm gật đầu, thuận miệng hỏi: “Cậu ấy tới làm thêm hè hả?”
“Là tới giải vây đó. Trước làm là bạn của cậu ấy, nhưng có việc gấp nên nhờ cậu ấy làm thay ca.”
Cô gật đầu, vốn cũng chẳng mấy quan tâm nên không hỏi thêm, kéo ghế ngồi xuống bàn.
Chu Nhiên tiện tay đẩy cái gạt tàn trên mép bàn lại gần. Tống Diệc Lâm liếc một cái rồi lắc đầu: “Tối nay Tống Cảnh Châu có ở nhà.”
Chu Nhiên sững người: “Ông ta mà cũng để cậu ra ngoài à?”
“Uống say rồi, định mắng tớ nên tớ trốn lẹ.” Tống Diệc Lâm nói, rồi hỏi thêm: “…Cậu làm gì mà mặt kỳ vậy?”
Sắc mặt Chu Nhiên vô cùng phức tạp.
Cô ấy nhớ có lần hẹn Tống Diệc Lâm đi chơi, đợi gần nửa tiếng vẫn chưa thấy, cứ tưởng bị cho leo cây, cuối cùng người kia lại xuất hiện như không có gì xảy ra — trên má còn in nguyên dấu tay mới toanh.
Đúng là không thể tin nổi.
Hai người chơi thân từ cấp hai, nên Chu Nhiên biết ít nhiều về hoàn cảnh gia đình của Tống Diệc Lâm, chẳng thể đánh giá gì, chỉ biết im lặng.
Một lúc sau, cô ấy mới thở dài: “Xin lỗi nhé.”
Tống Diệc Lâm xua tay, ra hiệu không cần nói vậy: “Thôi đừng nhắc mấy chuyện đó, cậu tìm tớ có việc gì à?”
Vừa chuyển sang chủ đề chính, Chu Nhiên hắng giọng, xoay ghế lại rồi cười tít mắt tiến lại gần: “Đương nhiên là đi thăm đàn em rồi~ Em gái xinh thế này, học lớp mười mấy vậy?”
“…”
Từ bạn cùng khóa bị giáng xuống thành “đàn em”, Tống Diệc Lâm đáp: “Lớp mười sáu.”
Chu Nhiên búng tay “tách” một tiếng: “Ok, rảnh tớ sẽ ghé thăm cậu, mang đồ ăn ngon cho.”
“Còn có quà gặp mặt nữa hả?”
“Chắc chắn rồi~ Bọn mình thân thế cơ mà, không cần gì nhiều nhưng nghi thức phải đầy đủ.”
Tống Diệc Lâm bật cười.
“Nói mới nhớ, khối 11 học ở toà nhà phía nam, cũng khá xa bên tớ.”
Chu Nhiên trầm ngâm lẩm bẩm: “Cũng tốt, đổi môi trường mới, đỡ phải chạm mặt đám đó.”
Câu cuối cô ấy nói nhỏ, rõ ràng là buột miệng, nhưng Tống Diệc Lâm vẫn nghe rõ.
Ký ức cũ ùa về, những lời mắng nhiếc, đẩy ngã, chế nhạo như bóng ma không tan, cũng giống như những kẻ đã bắt đầu tất cả.
— Như bệnh ăn vào xương, không chết thì không dứt.
Hình như điều hoà mở hơi lạnh, cô khẽ co mấy ngón tay lại, cảm giác buốt lạnh lan ra không rõ nguyên do.
“Có lẽ vậy.” Cô khẽ nói.
Ngoài trời lại đổ mưa.
Sau một lúc trò chuyện, lúc từ quán net đi ra thì đã hơn 9 giờ tối.
Tống Diệc Lâm mượn một cây dù, đứng ở cửa quan sát tình hình mưa.
Mưa lất phất rơi, làm ướt cả những bậc đá. Mưa lâu quá, hơi lạnh tụ lại thành từng lớp, rửa không sạch cái ẩm lạnh len lỏi trong không khí.
Đường dài hun hút, phía trước là bóng tối, phía sau cũng vậy.
Cô cụp mắt, lặng lẽ bước đi, ngang qua hàng bụi cây ven đường. Lá xanh trên đất vẫn còn tươi, nhưng sau cơn mưa lại rụng rơi đầy lối.
Cô dùng mũi giày gạt mấy chiếc lá dính vào đế, bất chợt nhớ ra một chuyện:
— Hơn 9 giờ Trì Mẫn mới tan làm, cô phải đi chậm hơn, kẻo lại về nhà đúng lúc rồi cãi nhau với Tống Cảnh Châu nữa.
Nghĩ vậy, Tống Diệc Lâm cố tình bước chậm lại, nhưng khóe mắt lại bắt gặp dưới mái hiên ven đường, có một bóng dáng quen thuộc.
Người đó tựa nghiêng vào tường, dáng vẻ tùy ý, đang cúi đầu xem điện thoại.
Ánh sáng yếu ớt hắt lên mặt cậu, góc mặt nghiêng rõ ràng sắc nét, lông mày đuôi mắt sắc lạnh, một vẻ đẹp lạnh lùng khó cưỡng.
Tống Diệc Lâm khựng lại.
Giây tiếp theo, dường như người kia cũng phát hiện ra, quay đầu nhìn về phía cô.
Bóng tối nuốt trọn tầm nhìn, ánh trăng mờ nhạt yếu ớt, lạnh lẽo và đơn độc.
Cô gái đứng ở đầu hẻm, nửa người khuất trong bóng đêm, đường nét gương mặt tinh khôi, ánh mắt đen thẳm như hoà làm một với gam màu lạnh lẽo xung quanh.
Màn đêm bao trùm con phố, mưa rơi lặng lẽ, từng sợi mỏng như khói, hòa vào khí lạnh nhè nhẹ vờn quanh.
Ánh mắt họ – bị cơn gió cuốn lại với nhau.