Thời Hạc vừa nói dứt câu, cây kẹo dâu tây cũng ngừng đung đưa, rơi xuống bên cạnh bàn.
Chú mèo con cúi đầu, hai tai hồng hồng, rúc mình vào chiếc sofa mini, quấn chăn kín mít, lí nhí nói:
“Không… không được đâu.”
Cái tư thế này, ngay cả váy cũng chẳng thấy đâu.
Thời Hạc chống cằm, lắng nghe tiếng loạt xoạt bên kia, liền cố ý tiến thêm một bước:
“Vì sao không được? Chúng ta đang yêu nhau mà, đúng không?”
Nguyễn Tri Miên đầu óc vẫn còn lâng lâng, giọng mềm mại cất công giảng đạo lý, hy vọng đổi chủ đề để Thời Hạc bớt hứng thú:
“Chẳng lẽ anh có thể cho em xem cơ bụng sao?”
Rất ngon mắt đấy nhé.
“Bảo bối muốn xem thì lúc nào cũng được.”
“Không phải vậy mà…”
Chú mèo ngoan ngoãn không đấu lại được Thời Hạc, đầu óc quay cuồng, mặt mũi nóng bừng, đôi mắt lập tức đỏ hoe, lông mi cũng ươn ướt, trông càng tội nghiệp.
“Anh xấu lắm, em không thèm nói chuyện với anh nữa, em không thích anh đâu.”
Vì để nói chuyện với Thời Hạc mà cậu còn uống rượu, bây giờ đầu càng choáng váng.
Thời Hạc nghiêng người sát vào màn hình, nửa nằm trên sofa trong phòng nghỉ. Ánh mắt u tối trong khoảnh khắc bỗng trở nên hiền hòa, giọng cũng dịu đi, thấp thấp khàn khàn.
Góc trên bên phải màn hình, chấm đỏ đang nhấp nháy — đang thu hình.
“Bảo bối, anh nhớ lúc em add anh, em bảo em thích anh lắm. Ảnh của anh em để trong ví, ngày nào việc đầu tiên làm cũng là nghĩ tới anh. Anh cứ tưởng bảo bối thích anh thật mà.”
“Chẳng lẽ… tất cả đều là em lừa anh sao?”
Màn hình dần di chuyển, cuối cùng từ đen thẫm chuyển sang hình chiếc chăn lông mềm mại. Nguyễn Tri Miên dụi mắt lau nước, giọng yếu ớt đáp lại:
“Em không có…”
Cậu nào dám thừa nhận mấy lời ngọt ngào khi trước toàn là cậu copy từ mấy văn án trên mạng, để lừa Thời Hạc — mà Thời Hạc thì lại tin là thật. Cậu… đúng là hư quá rồi.
“Anh ơi, mình cứ từ từ thôi… Bây giờ thì chưa được.”
Dễ bị ăn hiếp quá, cũng dễ dụ quá.
Bàn tay Alpha khẽ vuốt qua nút áo sơ mi, giọng như đang dỗ dành, ánh mắt dịu dàng khiến ai nhìn cũng tin là thật lòng:
“Về sau anh sẽ tôn trọng bảo bối.”
“Anh đã đặt bánh ngọt rồi, mười phút nữa em ra cổng ký túc xá lấy nhé.”
“Ngủ ngon, bảo bối.”
Cuộc gọi video vừa ngắt, cậu còn chưa kịp từ chối.
Nguyễn Tri Miên thay quần áo, rửa mặt qua loa, trước khi ra ngoài còn cẩn thận đeo khẩu trang, đội mũ, rồi chạy ra cổng ký túc xá.
Đại học Hoa Giang rất rộng, ký túc xá Omega lại nằm hẳn về một phía khác.
Chỗ Nguyễn Tri Miên ở, vì viện số lượng sinh viên ít, nên còn có Alpha và Beta ở lẫn.
Người giao hàng xách túi, đi thẳng tới trước mặt cậu:
“Xin chào anh, bánh ngọt của anh đây, chúc anh ăn ngon miệng.”
“Cảm ơn.”
Bánh ngọt là loại cao cấp của khách sạn Tháp Phổ Hoa Giang, được chia làm bốn hộp nhỏ tinh xảo.
Mỗi phần không nhiều, vừa đủ để nếm thử.
Trước kia lúc bệnh, nhiều thứ ngon cậu đều không dám ăn. Bây giờ Nguyễn Tri Miên cẩn thận gỡ dây ruy băng, mở muỗng nhỏ.
Đôi mắt còn sưng vì khóc chợt sáng bừng:
“Cầu Cầu, ngon quá.”
Mấy con cầu cầu bay lơ lửng quanh trường đều tấp lại, nhìn Nguyễn Tri Miên ăn bánh, rồi quay về ổ bông mà cậu để riêng cho chúng nằm.
【 Miên Miên, ngủ sớm một chút nhé ~ 】
Chọn được ký chủ thế này, đúng là ưu tú.
Lần này nhất định sẽ suôn sẻ.
…
Bên M quốc, Thời Hạc vừa rời sân bắn đã nhận được thông báo đơn hàng hoàn thành, còn chưa kịp cất điện thoại thì đã có người gọi tới, tò mò hỏi ngay:
“Ê ê ê, mau khai thật, ông đặt cho ai thế?”
Alpha hơi nghiêng người, giơ điện thoại ra xa, giọng thấp xuống:
“Bà xã của tao.”
“Cái gì?! Mày thoát ế rồi á?! Ai đồng ý! Ai cho phép!”
“Hứa với nhau sẽ cô đơn suốt đời mà, mày phản bội tao rồi.” Gã kia còn lẩm bẩm, “Con mắt nào mù mới thích được mày, tính khí thì tệ.”
Thời Hạc day day huyệt thái dương, lạnh giọng cắt ngang:
“Ôn Tụng, rảnh quá thì đi tìm Cố Tây Từ, hắn rảnh để tám chuyện với mày.”
“Tao… tao không thèm tìm hắn.”
“Bao giờ về thế? Cho tao gặp bà xã mày với, làm việc chán muốn chết.”
Thời Hạc dứt khoát cúp máy, xoay người dặn trợ lý:
“Đặt vé máy bay chiều mai.”
“Thời tổng, chiều mai còn một cuộc họp…”
“Hoãn.”
Trợ lý nhìn lịch trình dày đặc, nghiêm túc nói:
“Ngài sắp vào kỳ dễ động dục, nếu tiếp tục dồn lịch, sẽ không đảm bảo thời gian nghỉ ngơi.”
“Biết rồi.”
Chuyện Thời Hạc đã quyết thì không ai thay đổi được.
Bên ngoài rất ít người biết, từ hai năm trước, hầu hết các quyết sách lớn của nhà họ Thời đều do người thừa kế ít được xem trọng này quyết đoán xử lý.
Xe vừa lăn vào đường hầm, ánh đèn bên trong phản chiếu lên gương mặt Alpha trẻ tuổi, lạnh lùng tựa lưng vào ghế, đôi mắt đen sâu thẳm khẽ khép lại.
“Anh phải về… bắt một con mèo.”